Hồng Phất lớn lên ở hậu viện nhà họ Ngô, dẫu không bằng Tiểu Thất bên cạnh lão thái thái, nhưng nói gì cũng là cô nương chốn khuê phòng, nào đã gặp lưu manh xó chợ bao giờ? Vô tình bị kéo tay khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng, cũng may Tạ Tế Đường đến kịp, chụp tay gã ta trở ngược ra sau lưng – y xuất thân nhà võ, có đến bốn năm tên lưu manh như thế cũng không sợ.
Gã say quỳ xuống đất la lối "lão gia phu nhân tha mạng", sợ gây chú ý với người qua đường làm hỏng thanh danh Hồng Phất, Tạ Tế Đường không truy vấn thêm, nhấc chân đạp gã vào góc tường, lệnh nằm sấp trên đất nửa canh giờ, cấm tiệt ngẩng đầu.
Điều này khiến Hồng Phất khó hiểu, đợi khi lên xe ra khỏi ngõ, nàng mới vén rèm lên hỏi người đang đánh xe.
Người đánh xe mắt nhìn thẳng, "Ở kinh thành cứ mười bước một trạm gác, năm bước một đồn gác, ai biết chỗ nào có ám tiễn, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đánh một trận rồi thôi, không cần phải để hắn biết chúng ta là ai." Nói đoạn, y nghiêng đầu hỏi, "Cô không bị thương chỗ nào chứ?" Nếu bị thương thì y khó mà ăn nói với phu nhân.
"Không có." Chỉ là thất kinh quá, cộng thêm buồn nôn.
Vó ngựa cà lộc cà lộc, Hồng Phất muốn hỏi y nữa, nhưng cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc, thế là chậm rãi thu tay về, đang định buông rèm thì bỗng nghe y nói, "Ta là quan nô mấy đời ở Lý gia, khó thoát được nô tích, còn cô vẫn có tương lai sáng sủa đang chờ." Một cô nương như hoa như ngọc chớ lãng phí thời gian công sức với một người góa vợ như y làm gì.
Xem ra y đã biết rồi, cũng tốt, "Ta sẵn lòng!" Nàng khép rèm lại.
"…" Tạ Tế Đường ngoái đầu, ngẩn ngơ nhìn tấm rèm rung động, không hiểu sao nha đầu kia lại giận dỗi.
Xe ngựa ra khỏi ngõ, đội ngũ vận chuyển của Lý trạch đang dừng trong rừng cây cạnh bờ sông, thấy bọn họ về, hai nam hầu cùng một tiểu nha đầu vội vã đi tới.
Nam hầu nhận lấy dây cương từ tay Tạ Tế Đường, còn tiểu nha đầu thì bò vào xe.
Vén rèm lên, người bên trong và người ngoài xe nhìn nhau, mỗi người mang nặng tâm sự.
Cứ thế hai hôm, nhân lúc báo cáo doanh thu của điền trang với Tiểu Thất, Tạ Tế Đường sẵn dịp thưa chuyện riêng với nàng.
"Tôi đã gặp mấy người ma ma nói rồi, thôi thì cứ chọn người lo ươm giống ở sân sau đi." Trượng phu người ấy mới qua đời, khá cân xứng với y.
Tiểu Thất đang giở sổ sách, nghe y nói mà chưa phản ứng kịp, đến khi định thần, nàng đánh mắt nhìn Hồng Phất đang mài mực, chỉ thấy nha đầu đó khựng lại, ngón tay nắm nghiên mực trắng bệch. Cũng chẳng rõ rốt cuộc giữa hai người họ có chuyện gì, nghĩ một lúc, nàng nói với Tạ Tế Đường, "Chuyện hôn nhân đại sự, tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng."
"Không cần, tôi báo trước với phu nhân một tiếng, có gì chọn ngày để cô ấy chuyển sang là được." Tạ Tế Đường không cho rằng đó là đại sự.
"…" Quả không hổ là người ai đó nhìn trúng, vật hợp theo loài, "Thế này đi, để ta và ma ma bàn bạc lại đã, dù gì huynh cũng là đại quản sự nhà chúng ta, không thể lo liệu hôn sự qua loa được, nói ra cũng xấu hổ."
Nữ chủ nhân đã lên tiếng, Tạ Tế Đường không nói gì thêm, chắp tay lui xuống.
Y đi rồi, bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, Tiểu Thất không hỏi chuyện Hồng Phất, mà trước hết tìm cớ sai Phương Như đang sửa sang kệ sách ở đằng sau ra ngoài.
Phương Như vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bên bàn.
Tiểu Thất đặt sổ xuống, nhìn Hồng Phất im lặng nãy giờ, đang không biết nên hỏi thế nào thì nha đầu kia đã lên tiếng, "Hôm nay phòng thêu sẽ phát đồ mùa Đông, em đi xem thế nào."
"… Đi đi." Nha đầu này kín miệng, nàng ấy đã không muốn nói thì có hỏi cũng không được, đành để nàng ấy tự gặm nhấm nỗi buồn, còn về hôn sự của Tạ Tế Đường… thôi thì cho y chờ vậy.
***
Vào tháng Mười, tiết trời ngày một lạnh dần, hơi thở ra hóa thành sương trắng.
Đến giờ vẫn chưa có lấy tin tức nào từ Nam Lãng, không rõ bao giờ Lý Sở mới về, Tiểu Thất chỉ biết ở nhà suốt ngày, thỉnh thoảng lại đến Ngô trạch hay chỗ của Mã Khê Liên dạo chơi.
Hồi trước còn có thể may vá thêu thùa giết thời gian, bây giờ cũng chỉ có quần áo của hắn với Hằng Nhi mới có thể khiến nàng cầm kim, nói gì đến mấy việc lặt vặt như làm băng đeo trán cho Ngô lão thái thái, đúng là càng nghỉ càng lười.
Còn về phía Ngô Thiếu Quân, nàng không dám sang đó nữa, chỉ thỉnh thoảng bảo Thanh Liên đưa ít điểm tâm qua, lâu lâu có thứ gì hiếm thì cũng cho người đem đến, bên kia cũng vậy.
Từ khi mẹ chồng Ngô Thiếu Quân lên kinh, nàng bị nhốt ở phủ suốt, vất vả lắm mới có dịp về Ngô trạch một chuyến, vậy mà Mã thị lại suốt ngày lải nhải bên tai, cũng chỉ là khuyên nàng mau chóng đuổi Lan di nương đi.
"Hôm nay em đem sâm núi đến cho lão thái thái, nghe Hồng Thược bảo hôm trước Cửu tiểu thư về nhà, Đại thái thái kéo nàng đến chỗ lão thái thái khóc nửa buổi, nhưng lão thái thái không nói một câu." Thanh Liên đỡ vòng lụa bằng đầu gối, quấn chỉ quanh ống chỉ.
Tiểu Thất đang cầm kim lớn thêu giày, tối qua chuẩn bị y phục cho hắn mới phát hiện thiếu hai miếng đệm giày, tính đến phòng thêu tìm, nhưng nhìn quanh cũng chẳng có cặp nào ổn, không phải đường khâu quá thưa thì là hoa văn khó coi, đành đích thân làm, "Nói gì Cửu tiểu thư, ngay mấy người như Gia Ấn huynh đó, hễ đã thành hôn thì sẽ không có chuyện để trong nhà làm chủ. Đại thái thái hồ đồ thì thôi, lão thái thái có thể hồ đồ theo bà ấy được sao?"
Lại bảo Thanh Liên cầm cái đê trên bàn đến, "Đang yên đang lành, Đại thái thái khóc lóc làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!