Chương 43: Giới Nghiêm Ban Đêm

Xe ngựa rẽ hướng rời khỏi con đường trước Mạc phủ. Lén thấy bên ngoài không bóng người, Tiểu Thất mạnh dạn vén rèm lên, hỏi người nào đó, "Là chàng vào cung báo cho y biết hả?" Hắn vừa vào cung thì Mạc Trường Mạnh đã về, chắc chắn không phải là tình cờ.

"Vô tình gặp, có nói một câu." Lý Sở đáp ngắn gọn.

Nàng nhìn hắn, biết chắc quá trình "vô tình gặp" không đơn giản như thế, đó là đại nội hoàng thành đấy, đâu phải thích là gặp được, "Cám ơn chàng." Dù có thể không cần can thiệp nhưng cuối cùng hắn vẫn ra tay giúp đỡ.

Lý Sở nhíu mày, đoạn cúi người "kéo" nàng ra khỏi xe, bế lên lưng ngựa, hại Hồng Phất ở trong xe sợ tới nỗi bật lên một tiếng, lo hắn làm nàng ngã.

Tiểu Thất không sợ mình ngã mà chỉ lo bị người ngoài bắt gặp, nấp trong lòng hắn dấm dúi ngó nghiêng như chuột trộm mỡ, xem thử có người qua đường không.

"Từ hôm nay kinh thành bắt đầu giới nghiêm buổi tối." Không thì cớ gì hắn lại đích thân đến đón nàng?

Nghe hắn nói thế thì nàng yên tâm.

"Vì sao lại cám ơn ta?" Hắn cảm thấy câu cảm ơn của nàng quá khách khí.

"Dĩ nhiên phải cám ơn chàng chứ, không có chàng thì sao ta dám cáo mượn oai hùm?" Tránh vấn đề chính, nàng đáp, "Không ỷ có chàng, còn lâu ta mới dám ăn nói như vậy với Mạc Trường Mạnh." Câu này là nói thật.

"…" Biết tỏng nàng đang vòng vo với mình, song hắn vẫn thích câu nịnh ấy, "Trong hậu viện nuôi cáo, tất phải để nàng ra oai." Chính nàng thừa nhận mình là hồ ly đấy nhé.

Nàng nhéo tay hắn, nào có ai mắng vợ mình là hồ ly tinh? "Thiếu Quân sống ở Mạc gia đã chẳng thoải mái gì cho cam, nay còn để nha đầu thông phòng quản lý." Lan di nương to gan đến thế âu cũng do Mạc Trường Mạnh nuông chiều mà ra.

"…" Chuyện như vậy, hắn có muốn cũng chẳng giúp được, "Mạc gia và Ngụy gia đặt nặng phép tắc, miễn phòng lớn cư xử đúng mực thì không việc gì phải sợ." Giả sử có chuyện sủng thiếp diệt thê thật thì chắc chắn cả nhà họ Mạc đã can thiệp rồi, nhưng điều kiện đầu tiên là chủ mẫu phải có đức hạnh tốt đẹp.

"Cũng tại Đại thái thái để ý nhiều quá, suốt ngày nói những chuyện không đâu với Thiếu Quân, tỷ ấy còn trẻ chưa trải đời, kiểu gì cũng sẽ đưa ra một hai quyết định sai lầm." Trọng dụng người nhà ngoại vốn không sai, nhưng cũng nên biết mượn sức của người nhà họ Mạc. Thật sự không biết nên nói sao với Đại thái thái nữa, chính bản thân bà ở Ngô gia đã chẳng làm nên trò trống, nếu không nhờ Ngô lão thái thái cầm cự thì sợ là tình cảm hai anh em Ngô gia đã rạn nứt từ lâu, thế mà bà vẫn cho rằng kinh nghiệm của mình lợi hại lắm.

"Trẻ tuổi chưa trải đời?" Nếu không nhầm, nàng còn nhỏ thua Ngô Thiếu Quân nửa tuổi cơ mà?

"Chưa tới hai mươi thì chẳng phải còn trẻ sao?" Ngoài mặt ngây thơ nhưng lòng lại căng thẳng, vì bất cẩn mà nàng vô tình nói hớ.

Hắn cười, "Nếu đổi lại là nàng thì nàng có nghe lời khuyên không?" Liệu nàng có thể nghe lời nhà ngoại, từng chút từng chút bòn rút lợi ích từ trượng phu mình?

"Bản thân câu này đã có vấn đề, nếu là ta của hiện tại thì chắc chắn sẽ không, thứ nhất là vì chàng tốt với ta, thứ hai là Ngô gia không có thực lực, thứ ba là ta không phải con gái dòng chính Ngô gia, chắc chắn không có chuyện mọi thứ đều theo ý họ. Nhưng ngẫm kỹ thì, con cháu hầu tước như các chàng, có ai mà chẳng tam thê tứ thiếp, được mấy người đồng tâm vĩnh kết cùng thê tử?

Nếu đã không thể nương tựa vào nhau, vậy đành lùi xuống cầu điều thứ hai, ấy là đặt lợi lên đầu, kiếm tìm lợi ích cho nhà ngoại, bởi nhà ngoài có giàu thì nhà chồng mới không coi thường, sau này con cái cũng sẽ có chỗ dựa. Chính chàng nói rồi còn gì, Lữ đại nhân và Lữ phu nhân đó, mỗi người đều đạt được điều mình muốn." Cái tật hở tí lại thăm dò người khác của hắn chẳng hay ho chút nào.

"…" Không ngờ chỉ hỏi có một câu mà lại được nàng trả lời một tràng dài đầy cảm xúc đến thế, lại còn lên án nữa, "Nàng cũng lo lắng cho tương lai?"

"Đương nhiên." Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ai mà chẳng muốn sống tiếp?

"Có gì mà phải lo?" Hắn tò mò.

"Ta… ta đâu biết liệu bên cạnh chàng có đột nhiên nhảy ra Phàn di nương, Phượng di nương nào không." Dù gì tổ tiên nhà hắn cũng từng có chuyện chuyên sủng di nương, hình như là ông cố của hắn thì phải? Nghe nói tất cả hoa sơn chi ở Tần Xuyên đều do một di nương trồng, ngay đến những hoa văn trên xà mái của gian thờ tổ cũng là đường vân của gỗ sơn chi được sơn trắng.

Lý Sở che giấu nụ cười, ngoái nhìn ra sau, thấy tùy tùng cách một khoảng xa thì mới cúi đầu thì thầm vào tai nàng, "Đừng quên thân phận của nàng lúc mới đến." Nàng cũng từng là di nương đấy thôi.

"Nhưng không phải đã bái tổ tiên rồi à?" Bây giờ nàng đã là chính thất phu nhân rồi đó.

Ý cười trong mắt Lý Sở càng thêm đậm, "Đúng thế, nhà chúng ta noi theo đời trước, sủng thê diệt thiếp."

Tiểu Thất bật cười trước cách nói kỳ quặc của hắn, "Thật ra cũng chẳng cần diệt, chỉ cần không nạp là được." Nếu đã là vợ chồng đùa giỡn, vậy thì cùng đùa đi.

Tâm trạng hắn lúc này rất dễ chịu, còn hỏi nàng có muốn cưỡi ngựa chạy một vòng không.

"Chẳng phải đang giới nghiêm sao?" Tiểu Thất tò mò nhìn trái phải.

Lý Sở chỉ vào ngự bài treo bên hông, hắn là tướng lĩnh tuần tra của nội phủ, có thông hành lệnh đặc biệt – vừa lấy từ trong cung.

"Nhỡ ai mà biết thì không hay đâu." Trú tại Sáu Ngõ đều là nhà quan, nếu để người khác biết hắn dùng vật công vào chuyện tư thì có tố cáo hắn trong buổi chầu không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!