Vì em gái xuất giá nên vừa ra Tết, Hà phu nhân dẫn con cái lên kinh thành một chuyến, đến khi về Dương Thành thì gần nửa tháng không ra khỏi cửa. Bình thường hễ kinh thành đưa thứ gì đến là nàng ta lại tới từng phủ khoe khoang, mọi người cũng quen với cái tính đấy của nàng ta, giờ bỗng dưng ngừng công kích lại thành ra khó thích ứng.
Cuối cùng Hà phu nhân cũng lộ diện trong bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, mọi người thấy nàng ta ủ rũ không nói không năng, bèn cố ý kể chuyện vui chọc cười.
Lưu phu nhân nói người thân trong nhà đến dị quốc phía Tây buôn bán, kết quả có một thương gia để chính con dâu của mình ra mặt tiếp đãi y, khiến người họ hàng đó sợ tới nỗi nửa đêm không dám về phòng ngủ.
Hà phu nhân nghe xong thì trợn mắt, "Về sau đừng có kể mấy chuyện cười dung tục thế nữa, người khác nghe được lại tưởng nữ quyến Dương Thành chúng ta là loại bà tám ngồi lê đôi mách ngoài Sáu Ngõ."
Sáu Ngõ tức sáu ngõ hẻm, là một cách nói của người dân tại kinh thành, vì quan viên tam phẩm trở lên sẽ thường trú tại các con đường ở Đông Nam Hoàng Thành, chẳng hạn ngõ Ô Y tập trung quan quân cũng là một trong số đó, cho nên nói Sáu Ngõ tức ám chỉ người có địa vị cùng gia quyến của họ.
Nịnh chẳng thành lại còn bị phản bác, Lưu phu nhân tự thấy đen đủi, ngậm miệng im lặng. Kỳ thực bình thường Hà phu nhân rất thích nghe những kiểu chuyện cười tục tĩu như vậy, thậm chí còn tục hơn cả thế, chẳng biết hôm nay nàng ta bị gì nữa.
Các vị phu nhân – bao gồm Tiểu Thất lần lượt nhìn nhau. Vạn phu nhân lớn tuổi nhất, địa vị của trượng phu cũng cao nhất, bình thường hễ có chuyện đều do bà ấy quyết định đầu tiên, nên dĩ nhiên vào lúc này cũng là bà ra mặt. Bà phất tay cho lui bớt gia nhân, chỉ để lại các vị phu nhân cùng nha đầu hầu hạ, cất tiếng hỏi, "Cô bị làm sao đấy? Từ lúc ở kinh thành về cứ như biến thành người khác."
Hà phu nhân nhìn Vạn phu nhân rồi lại nhìn những người khác, đoạn thở dài một cách nặng nề, "Đừng nói nữa, lần này về kinh, ta bị cái đám chanh chua kia cười thối mặt rồi." Rồi nàng kể lại những "đả kích" mình gặp phải khi ở kinh thành.
Hà phu nhân là Đại tiểu thư đích tôn của tướng phủ, được bà nội nuôi nấng từ nhỏ, ăn uống ăn mặc không một chị em nào trong nhà có thể so bì, sau này lớn lên cũng lấy phu quân có tiền đồ hơn các anh em rể khác – Hà Ứng Kiền mới ngoài ba mươi đã là người đứng thứ hai tại phủ Bắc Đô hộ, năm ngoái còn lập được công trạng lớn trong trận đại thắng Dương Thành, ví với hô mưa gọi gió cũng chẳng ngoa.
Lần này em gái thành thân, nàng ta định về nhà khoe khoang một trận, thế là ba mẹ con ăn mặc lộng lẫy tham dự, quà hồi môn cho em gái cũng toàn là đồ sang trọng thượng hạng. Nào ngờ lại khiến chúng chị em cười giễu, nói bọn họ ăn mặc quê mùa đã đành, thế nhưng thân là chị ruột mà lại tặng đồ cũ cho em gái, đúng là quá thảm.
"Các cô nói xem, ta keo kiệt chỗ nào hả? Bạc nén trị giá mười lượng, cả thảy bốn mươi nén, ngoài ra còn thêm năm thớ lụa thượng hạng, một đôi trâm phượng ba đuôi làm bằng vàng nạm trân châu, viên nào viên nấy to bằng quả trứng cút, còn là quà trong cung ngự ban, bản thân ta còn chưa nỡ đeo mà dám nói ta kiết!" Nghĩ đến đó, Hà phu nhân lại nổi đóa.
Các phu nhân nghe xong, có người hít sâu, những người ít của – ví dụ như Lưu phu nhân, thì chừng đấy đủ cả nhà tiêu xài trong một năm lận đó. Nhưng cũng có người cảm thán, ví dụ như Tiểu Thất, nàng cũng biết kinh thành chi tiêu xa hoa đến mức nào.
"Hai năm rồi phía Nam đang sửa đường sông, quan lại trên kinh đô đều được đút lót, thế nên tiền của cũng nhiều hơn, nha môn thanh liêm ở chỗ chúng ta nào so được." Vạn phu nhân chỉ rõ nguyên nhân.
Mã phu nhân cũng xúc động, "Đúng thế, trước khi Khê Liên xuất giá, ta cũng phải cho thêm không ít "của đáy hòm", sợ đưa hồi môn qua ít quá lại khiến thông gia cười, bây giờ quan ngũ phẩm trong kinh gả con gái đi cũng phải mất chừng này." Bà giơ hai ngón tay.
Hai ngàn lượng? Lưu phu nhân vỗ ngực niệm a di đà Phật, bà có đến tận ba đứa con gái lận, "Các phu nhân nhà rộng nghiệp lớn, chứ ta sau này biết phải làm sao? Có bán áo giáp và xe ngựa của cha chúng nó cũng không đủ."
Hà phu nhân thấy Lưu phu nhân sốt ruột thế, cuối cùng cũng bật cười.
Mọi người lại hoang mang, đúng lúc này Vạn phu nhân cười nói, "Không giấu giếm gì các cô, nhà ngoại ta có ông anh họ ngày xưa văn không hay võ không tốt, các chú bác lo lót cho huynh ấy một chức quan nhỏ ở Thái Thường tự, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu, ấy mà mấy năm trước lại quen được vài vị khách thương ở phía Nam trong buổi thọ yến của Thánh chủ, huynh ấy mới lén làm kinh doanh hòng trợ cấp chi phí trong nhà, hai năm qua bắt đầu mở rộng ở phía Nam, kinh doanh rất lời, thế là huynh ấy từ quan xuôi Nam. Ta thấy huynh ấy làm ăn cũng ổn định nên đã gia nhập một chân. Mới đây trong thư huynh ấy nói mình đang kinh doanh gỗ, vốn không đủ, đang gấp gáp tìm người rót đầu tư."
Các phu nhân nghe thế thì rục rịch, song cũng chỉ vậy mà thôi, bọn họ không dám mạo hiểm giao tiền bạc cho một người không quen không biết.
Tiểu Thất cũng đang cân nhắc, liệu có nên nhân cơ hội này đổi người đứng tên hai bến đò của hắn không?
***
Ngày thứ bảy sau bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, cuối cùng biên giới cũng được bố trí canh phòng xong, Lý Sở trở về Dương Thành, lần này không chỉ ái thê chờ hắn mà còn thêm một đứa con trai rất đáng yêu nữa, trọn vẹn một gia đình.
"Nội phủ vừa đưa công văn đến, gọi ta và Vạn Mạc Quân về." Lúc ăn cơm, hắn nói với nàng tin này.
"Hồi kinh?" Tiểu Thất hỏi.
"Nói là về báo cáo, nhưng ta đoán Đông cung đã chọn được người, tướng lĩnh trọng trấn luân phiên trở về, vừa là nhận chủ mà cũng bày tỏ lòng trung thành." Thuận tiện nộp Đầu danh trạng*.
(*Đầu danh trạng là việc phải làm một số chuyện để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.)
"…" Đã hiểu rồi, "Vậy mẹ con ta có cần về cùng không?"
"Nàng muốn đi không?" Hắn hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là có." Nói gì thì kinh đô cũng phồn hoa hơn Dương Thành, có vài thứ nàng muốn về đặt mua, hơn nữa cũng để con trai biết đó biết đây, "Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, sợ đi đường không nổi." Nàng chỉ vào nhóc con trong lòng hắn, cu cậu đang níu sợi dây thắt lưng của cha chơi vui vẻ.
"Chúng ta đi riêng, hành trình chậm lại là được, hơn nữa lần này Lưu thái y cũng về cùng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn." Hắn đã tính toán cẩn thận cho chuyến đi rời nhà đầu tiên trong cuộc đời con trai.
"Lưu thái y cũng về hả?" Đây vừa là tin tốt mà lại là tin xấu, tin tốt là trên đường đi con trai sẽ được bảo đảm, tin xấu là sau này không có đại phu giỏi ở Dương Thành nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!