(*U lan chỉ Tiểu Thất, hoa sen là hạm đảm, chỉ người ở Hạm Đảm viện.)
Vốn ngày hỉ của Vạn Văn Tú được ấn định vào tháng Mười hai, nhưng bỗng sau đấy ở kinh thành truyền tin tới, rằng Trương lão phu nhân không khỏe, sợ khó qua khỏi mùa Đông năm nay. Hai nhà bàn bạc, quyết định tổ chức sớm hôn sự cho Trương Hán và Văn Tú, dù gì cũng là cháu ruột, nếu giữ đạo hiếu thì sẽ mất hẳn ba năm.
Thời gian gấp gáp, Vạn phu nhân không thể không tăng tốc sửa soạn của hồi môn, gần như mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn vài món vật dụng nội thất – vì chưa có nguyên liệu gỗ nên vẫn chưa xong.
"Phu nhân cuống vậy làm chi, cũng chỉ là mấy ván gỗ, đâu phải chuyện lớn." Nhìn vẻ mặt sầu bi của Vạn phu nhân, Hà phu nhân nhếch mép, đoạn nói. Sau đại chiến Dương Thành lần trước, nàng ta đã bớt ganh đua với Vạn phu nhân, thường xuyên lại phủ tham dự "tiệc trà", song nói năng vẫn rất khó nghe, chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta tức chết.
Vạn phu nhân cũng biết nàng độc miệng nên không chấp nhặt.
"Ở chỗ ta có mấy khúc gỗ đàn hương thượng hạng, phu nhân cứ cho người đến lấy." Hà phu nhân nói.
Vạn phu nhân nghe thế, hai mắt sáng lên, "Chừng bao nhiêu?"
Hà phu nhân nhíu mày ngẫm, "Chắc chắn đủ làm mấy rương hòm."
Thế thì đâu có đủ, "Phải làm bàn phấn, một cặp hoành phi, ngoài ra còn thêm vài giá treo."
"Ở nhà ta vẫn còn mấy khúc gỗ hồng sắc." Lưu phu nhân xen lời.
Hà phu nhân trợn mắt, "Đồ dùng trong phòng mà năm màu sáu sắc, người ta cười thối mặt cho."
Lưu phu nhân hắng giọng, không mở lời nữa.
Tiểu Thất ngẫm nghĩ, "Trong kho nhà ta còn kha khá gỗ muồng đen, màu sắc cũng tương đồng với gỗ đàn hương, hồi trước có cho thợ đánh thành mấy chiếc rương, hoa văn trông rất ổn, nếu phu nhân thấy được thì để ta cho người đưa đến."
"Được đấy, bộ rương tủ trong nhà ta cũng làm bằng gỗ muồng đen, càng dùng hoa văn càng sáng, chất gỗ rất cứng, để trưng cũng đẹp." Hà phu nhân nhìn Tiểu Thất với ánh mắt "hai ta mới đúng là tri âm".
Vạn phu nhân vỗ ngực, cuối cùng cũng giải quyết được nỗi muộn phiền, "Thế ta không khách khí với các cô nữa, lát nữa sẽ cho người đến chỗ các cô lấy đồ, không biết cám ơn bao nhiêu mới đủ."
Tiếp đến, mọi người lại bàn bạc trình tự thủ tục hôn lễ. Họ Trương cũng là nhà có danh vọng ở kinh thành, trong nhà đông đảo phụ nữ, Vạn phu nhân sợ nếu không chu toàn thì con gái sẽ bị người ta cười chê.
Ở Dương Thành đang rôm rả chuyện cưới gả, thì lúc này tại Tần Xuyên xa xôi cũng vô cùng náo nhiệt.
Không phải mỗi nhà cũ ở đỉnh Thiên Diệp có lục đục, riêng Hạm Đảm viện ở dưới chân núi cũng đang rất ồn ào.
Nguyên nhân là vì tiểu nha đầu của tiểu thư Triệu gia chê bai cốc bát bàn ghế không sạch sẽ, cãi nhau với người phòng bếp, cuối cùng không ai chịu nhường ai, quay ra đánh nhau làm rùm beng cả bếp, đồ đạc đổ vỡ nát bươm.
"Ối giời ơi, các bà cô của tôi ơi, tính phá nhà đấy hả." Quản lý Hạm Đảm viện là bà Tôn, nhìn đống đồ bừa bãi trên đất, bà vỗ đùi kêu la, "Đây đều là gốm Đại Dao được đỉnh Thiên Diệp đưa tới, các cô tưởng là mấy cái bát mẻ ba hào một cái bán ngoài đường, thích ném là ném hả."
Hai đại nha hoàn của Triệu tiểu thư – Tố La và Xuyến La dựa vào cửa sổ cắn hạt dưa, liếc mắt nhìn bà Tôn tru tréo.
Tiểu nha đầu của Triệu gia thấy hai lão đại không nói năng gì, lá gan to lên, chỉ vào bà Tôn mà nói: "Ma ma tính mượn oai ai, thấy tướng quân đi vắng là bắt đầu chèn ép bọn ta, gốm Đại Dao cũng dăm ba loại, lại đem loại kém nhất cho bọn ta dùng, đã vậy còn dính bẩn, tưởng bọn ta là heo mà nuôi chắc?"
Bà Tôn khựng lại, vẻ mặt đau lòng lập tức biến thành xem thường, "Cái mồm này sắc bén quá nhỉ, muốn ta tìm đồ sứ cao cấp cho các ngươi thì có khó gì, có thể chỗ của bọn ta không sánh bằng Thạch viện, nhưng trong phòng toàn dùng sứ Đại Dao, nhưng tục ngữ có câu, nồi thủng chớ chê nồi mẻ, ngựa kém chớ mơ yên tốt, không tự nhìn xem mình có thân phận thế nào, dám tác yêu tác quái lên mặt ở đây, cho ai xem!"
Bà vừa dứt lời, Tố La và Xuyên La nhịn không nổi, Xuyến La nóng tính, chỉ vào bà Tôn gằn giọng nói: "Bà nói ai hả?"
Bà Tôn bĩu môi, không thèm đáp.
Xuyên La càng nổi đóa, lao vào phòng nắm lấy búi tóc của bà Tôn, bọn tiểu nha đầu thấy thế cũng xông lên, đấm đá kéo xé.
Ồn ào đến nỗi kinh động tới người ở Thạch viện.
Quản lý hậu viện ở Thạch viện là Dương ma ma, một trong những người ngày trước phục vụ cha mẹ của Lý Sở cùng Vương ma ma, vì Tiểu Thất thấy bà dày dặn kinh nghiệm, thích hợp quản lý hậu viện, thế nên sau khi "vỗ béo" đám người nhàn rỗi kia, nàng đưa Dương ma ma đến đây.
Thấy Dương ma ma tới, bà Tôn tóc tai rối bù mặt mũi bầm dập lao đến, ôm chân bà gào khóc, vừa khóc vừa cáo trạng, nào là mình hầu hạ chủ nhân đã nhiều năm, nhưng nay là lần đầu gặp chuyện uất ức đến vậy.
Dương ma ma không lên tiếng, chỉ bình tĩnh bảo bà Tôn đứng dậy, dẫn bà ấy tới hậu viện, đồng thời tiểu thư Triệu gia Triệu Sương Khởi cùng tiểu thư Mai gia Mai Uyển Ngọc cũng bị gọi đến sảnh chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!