Đóng kịch phải đóng cho tròn, vì bảo với bên ngoài là một người quan trọng ở Tần Xuyên đã qua đời, con cháu phải quay về thủ tang, thế nên tang lễ của vị thúc thúc họ xa này được tổ chức rất lớn, ngay đến người nhà thấy mà cũng hãi, quy mô có thể sánh với người trong tộc chính. May là đỉnh Thiên Diệp chi tiền, chứ không thì, làm tang lễ xong khéo người nhà phải ăn không khí.
Tang lễ lần này đã kinh động đến triều đình, vậy là con cháu nhà chính ở đỉnh Thiên Diệp cũng phải mặc đồ tang, túc trực bên linh cữu, nghênh đón khách xa, đã nói dối thì phải nói dối đến cùng.
Tiểu Thất đang mang thai nên hôm di quan Lý Sở không cho nàng đi, vì có quá nhiều thủ tục rắc rối, hắn sợ nàng động thai.
Nhưng đến ngày di quan lại thực sự không trốn được, hai người dậy sớm dùng bữa, thay tang phục. Lúc tới nơi thì cũng gần giờ Thìn, Lý Sở dặn Tiểu Thất vài câu rồi vội vã đến linh đường, giờ Thìn hai khắc, trong triều phái người đến đọc điếu văn, hắn không thể vắng mặt.
Đợi hắn đi vào linh đường, lúc này Tiểu Thất mới ra hậu đường.
Bức rèm đen trên cửa hậu đường rất nặng, được quấn bằng lụa đen nhiều lớp, lúc vén cũng nặng hơn rèm bình thường nhiều. Hồng Phất vén không nổi, may mà bên trong còn có tiểu nha đầu chuyên vén rèm.
Rèm cuốn lên, Tiểu Thất vịn khung cửa, đang định bước vào thì thì thấy chính đường rộng lớn chật ních người ngồi, bọn họ cũng đang nhìn thẳng vào nàng.
Tiểu Thất giật mình, một lúc sau vẫn nhấc chân đi vào.
Lúc này rèm ở Tây phòng được vén lên, một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi đỡ một thiếu phụ trên dưới ba mươi, mặc tang phục đi tới trước mặt Tiểu Thất, thiếu phụ nắm hai tay Tiểu Thất, nhún người làm lễ.
Lâm ma ma đứng bên giới thiệu: đây là đại khuê nữ của vị thúc thúc qua đời.
Tiểu Thất khuỵu gối làm lễ, khuyên "tỷ tỷ nén đau lòng".
Thiếu phụ được trả lễ, lại rấm rứt mấy câu theo thủ tục mai táng, không phải là khóc như bình thường mà là với giọng điệu như hát, toàn dạng như "phụ thân đáng thương" vân vân. Nghe nói đây là kỹ năng cần thiết của nữ quyến trong tang lễ, thậm chí còn liên quan đến có hiếu hay bất hiếu, Tiểu Thất đã từng thấy ở Ngô gia một lần, đợi đối phương "hát xong", nàng bước đến an ủi vài lời.
Sau con gái lại đến một thiếu phụ trẻ mới hơn hai mươi, Lâm ma ma giới thiệu đây là con dâu của người đã khuất, vậy là lại một hồi hành lễ và "hát tụng".
Trong lúc các nàng làm lễ, nữ quyến ở hậu đường cũng nhân đó quan sát Tiểu Thất.
Một thiếu phụ khoảng bốn mươi tuổi ngồi trong góc rỉ tai với người bên cạnh: Đấy là tiểu nương tử Du Châu đến sau.
Thiếu phụ được rỉ tai cẩn thận quan sát Tiểu Thất, trả lời: Dáng vẻ như thế, hèn gì được sủng, nhìn sắc mặt mấy vị thái thái của Mai gia mà xem.
Thiếu phụ nọ làm như vô tình nhìn về phía nữ quyến Mai gia, đoạn cụp mắt, lén cười thầm, nói nhỏ: nôn nóng nhét con gái vào đỉnh Thiên Diệp cho lắm, rồi chẳng ai được sủng, lại vì được vào phòng năm mà đắc tội với người ở kinh thành, giờ thì người ta dẫn tiểu nương tử có thai về đấy, ta mà là bọn họ, khéo ra đường phải che mặt lại mất.
Ở bên này còn đang túm tụm xì xầm, thì bên kia Tiểu Thất đã chào hỏi thân nhân người đã mất xong.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh cúi người với Tiểu Thất: "Các vị thái thái mời nương tử vào phòng."
Tiểu Thất tạm biệt người ở bên này, đi theo tiểu nha đầu đến Đông phòng.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, ba sạp nhỏ xếp theo hình chữ "quynh" (), ngồi ở vị trí chủ tọa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc áo gấm dài màu xanh lơ cùng váy lụa màu xanh sẫm trông có vẻ cũ, chiều cao trung bình, thân hình hơi phì, nước da trắng nõn, trông đoan trang đứng đắn, tuy không đeo trang sức vàng bạc nhưng vẫn nổi bật lên sự tôn quý.
Lâm ma ma nói với Tiểu Thất: đây là Đại thái thái ở nhà chính.
Tiểu Thất nhủ bụng, đúng là có phong thái, còn thong dong hơn cả phu nhân thái úy. Nàng bước đến vái chào: "Thiếp Ngô thị xin bái kiến Đại thái thái." Nàng là thiếp thất nên không dám gọi tự tiện gọi đối phương là Đại bá mẫu.
Đại thái thái nhìn Tiểu Thất một lượt từ đầu tới chân, đoạn gật đầu, "Nay con đang có thai, không cần hành lễ." Lại ra hiệu cho Hồng Phất và Lâm ma ma, "Mau đỡ nương tử nhà ngươi dậy đi."
Hai người đi tới đỡ Tiểu Thất đứng lên.
Đại thái thái vẫy tay gọi Tiểu Thất tới ngồi cạnh bà.
Tiểu Thất khựng lại, sau đó cúi đầu đi tới, được Đại thái thái nắm tay kéo đến ngồi cạnh.
Hành động này của Đại thái thái đã khiến bà cụ tuổi ngoài sáu mươi ngồi gần đó cau mày, Đại thái thái đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bà ta cười nói, "Nghe bảo lão thái thái Ngô gia Du Châu xuất thân từ Mạc gia Trường Ninh, đúng là khuê tú đại tộc có khác, ngay cả cô hầu cũng vừa ý người khác." Ngoài mặt thì cười nhưng trong mắt giăng đầy cay nghiệt.
Tiểu Thất "xấu hổ" cụp mắt, ngăn lại ám tiễn bắn đến chung quanh, bụng nghĩ chắc lão thái thái này là người nhà họ Mai nhỉ? Cũng chỉ có nhà ấy mới ghét nàng đến vậy, đều tại người kia gây họa hết, không muốn cưới con nhà người ta đã đành, lại còn đùa giỡn người ta như thế, lần này e báo ứng đổ xuống đầu nàng rồi.
"Cô nương được Mạc gia dạy dỗ dĩ nhiên chỗ nào cũng tốt, có thế gia đại tộc nào dạy con gái không dịu dàng hiền hậu không, cũng chỉ có những nhà nhỏ thích bám quyền dựa thế mới dạy ra nổi kẻ có tâm tư ác độc, bà nói xem có đúng không hả Mai lão thái thái?" Một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, ngồi bên trái Đại thái thái đón lấy ánh mắt cay độc từ Mai lão thái thái, lại còn trở tay đâm ngược đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!