Vừa về đến nhà, Tiểu Thất lập tức ghi vào sổ chuyện Vạn phu nhân muốn mời bà tử, nhủ bụng đợi đường chính thông sẽ cho người đưa tin về nhà cũ ở kinh thành, rồi nàng cẩn thận kiểm tra danh sách quà biếu của những người quan trọng, sau đó đưa cho Lâm quản sự xem qua, xác nhận mọi thứ ổn thỏa thì coi như nhiệm vụ đầu năm hoàn thành xong, cuối cùng đã có thể thoải mái nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này lại xui xẻo phát hiện: nàng bị bệnh, lại còn rất nặng.
Hai mươi chín tháng Chạp, nàng còn định đích thân nấu một mâm cơm giỗ tổ, kết quả vì đổ bệnh nên vắng mặt.
Sáng giao thừa, mang theo cơn chóng mặt đứng trước bàn thờ dập đầu ba lần, vừa quay về phòng đã bắt đầu sốt cao.
Nguyên Nhâm và Ngô Gia Ấn được gọi đến sau nửa đêm.
"Em rể đâu?" Thấy Lý Sở không ở trong phòng, Ngô Gia Ấn hỏi Hồng Phất.
"Đang là đêm giao thừa, tướng quân sợ nếu để người khác đi mời Lưu thái y thì ông ấy không chịu, nên đã đích thân đi rồi ạ." Hồng Phất trả lời.
"Giờ Tiểu Thất sao rồi?" Nguyên Nhâm sốt ruột nhất, chẳng màng đến em rể hay không em rể.
"Hồi chiều nương tử nói đau đầu, không ăn cơm mà đi nghỉ luôn, buổi tối đến gọi dùng bữa tất niên thì phát hiện không ổn. Tướng quân lập tức sai người mời đại phu chuyên khám bệnh cho nữ quyến hậu trạch ở trong thành đến, nhưng uống mấy bát thuốc rồi mà vẫn không đỡ, người càng ngày càng mất sức, tướng quân cảm thấy không ổn nên đã dắt ngựa ra ngoài thành mời Lưu thái y, trước khi đi sợ nhà không có ai không yên tâm, nên mới mời hai vị công tử đến." Hồng Phất vừa đáp vừa vén rèm trong phòng lên.
Nguyên Nhâm là huynh ruột nên lúc này không cố kỵ gì, nhưng Ngô Gia Ấn thì không, y chỉ đứng ngoài phòng.
"Tiểu muội." Nguyên Nhâm đứng trước giường gọi hai tiếng.
Tiểu Thất chóng mặt quay đầu nhìn, lúc lâu sau mới thấp giọng gọi một tiếng "ca".
"Tiểu muội, muội cố gắng gượng chút nữa nhé, tướng quân đã đi tìm Lưu thái y rồi, ngoan nào, gắng một xíu nữa thôi." Nguyên Nhâm siết chặt tay Tiểu Thất, sợ nhỡ buông thì nàng cũng từ bỏ theo.
Tiểu Thất bị sốt nhưng cũng chỉ hoa mắt chóng mặt, não vẫn hoạt động bình thường, nàng mỉm cười với Nguyên Nhâm, yếu ớt nói, "Gắng cái gì, có phải sẽ chết đâu." Nàng đoán có lẽ do đầu năm mệt quá nên sức đề kháng giảm mạnh, chắc hẳn Lưu thái y sẽ chữa khỏi.
"Bậy bậy bậy, nói lung tung gì thế, trẻ nhỏ ăn nói không biết kiêng kỵ!" Nguyên Nhâm mắng nàng nói lời xui xẻo.
Bỗng lúc này nghe thấy ngoài phòng có tiếng động, hình như Lý Sở dẫn Lưu thái y tới.
Nguyên Nhâm sợ mình vướng víu, vội ngồi dậy đứng sang bên.
Hồng Phất lật đật buông rèm xuống, Lý Sở vào trước, đi theo đằng sau là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Người phụ nữ tới trước giường vén rèm lên, đầu tiên là quan sát sắc mặt Tiểu Thất, giơ tay sờ gáy với cằm nàng, lật hai mí mắt nàng lên, đến gần nghe nhịp thở và nhịp tim, cuối cùng lấy tay Tiểu Thất ra khỏi chăn, sờ mạch đập, sau đó nhận dải lụa từ Hồng Phất đắp lên cổ tay Tiểu Thất, xoay bước ra ngoài thuật lại với Lưu thái y.
Lưu thái y vuốt râu suy ngẫm, đoạn xách hòm thuốc vào cửa, đầu tiên là cung kính vái chào Lý Sở rồi thong thả ngồi xuống, duỗi ngón trỏ ra, đặt lên cổ tay Tiểu Thất cách dải lụa, nhắm mắt bắt mạch.
Một lúc sau ông mở mắt, cũng chẳng nói chẳng rằng, cầm hòm đi ra ngoài.
Lý Sở đi cùng.
"Có thể do đầu năm nương tử bận bịu mệt mỏi, tích trong người, thêm trời trở lạnh, nhiễm phong hàn, không kịp đào thải, hỏa cấp công thân, ta kê đơn thuốc hạ nhiệt trước, nhưng quan trọng nhất vẫn là dưỡng sức, phải uống nhiều trà khử khí độc như cành lá hương bồ. Bệnh này không có gì đáng ngại, tướng quân chớ lo." Đang dịp lễ Tết mà kéo ông xuống giường, hại ông tưởng bệnh nặng thế nào.
"Lão tiên sinh vất vả rồi." Lý Sở chắp tay với ông.
"Đừng đừng đừng, tướng quân làm ta tổn thọ đấy. Nương tử còn trẻ tuổi khỏe mạnh, về sau nhớ giữ sức, chắc chắn tương lai sẽ đông con nhiều phúc." Vừa rồi ông đã bắt mạch, cơ thể của tiểu nương tử trong phòng vẫn khỏe, thậm chí còn khỏe hơn người cũ nhiều, không có bệnh tật. Nhưng dĩ nhiên không thể nói huỵch toẹt cả ra, ông chỉ nói đến thế rồi thôi, vì trong phòng có Lý Sở và Ngô Gia Ấn hiểu được ý ông – thực chất năm ấy căn bệnh Ngô Thành Quân bị nhiễm không nghiêm trọng, chỉ là thể chất nàng ta không chịu nổi, tất nhiên nói như vậy không hay với Ngô gia, mọi người có hiểu cũng không nói.
Lý Sở gật đầu, bảo Thanh Liên dẫn ông tới phòng bên kê đơn, lại dặn Lâm ma ma nhanh đi chuẩn bị.
Kê đơn xong, Lâm quản gia dẫn Lưu thái y đến tiền viện nghỉ ngơi – trời đã khuya mà ông cũng đã cao tuổi, không thể để người ta về ngay trong đêm được.
Bận trước bận sau, cuối cùng cũng đút thuốc cho người bệnh xong, không rõ có phải trong thuốc có thành phần an thần không mà chẳng mấy chốc Tiểu Thất đã ngủ li bì, tuy cơn sốt vẫn chưa giảm song sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Lúc này mọi người mới yên tâm, Lý Sở mời hai người anh vợ đến phòng ngoài dùng trà.
"Đầu năm nhà cửa nhiều chuyện, nhất thời sơ ý nên khiến nàng mệt mỏi, là lỗi của ta." Lý Sở thật lòng nói, chiều nay sau khi biết nàng đổ bệnh, hắn ngẩn ra, nhất là khi nàng sốt mãi không giảm, hắn bỗng lập tức liên tưởng đến Ngô Thành Quân ngày trước, lúc ấy Ngô Thành Quân cũng sốt cao liên miên, cuối cùng bệnh dồn bệnh, không chữa trị kịp thời nên qua đời, lẽ nào nàng cũng giống thế?
Suy nghĩ ấy khiến hắn giật mình, không thể ngồi yên thêm được nữa.
"Khỏi bệnh là tốt rồi." Ngô Gia Ấn cũng nhớ đến em gái mình, đáng tiếc Thành Quân không có số tốt như vậy.
"Nếu không phiền, liệu mấy ngày tới tôi có thể ở lại phủ được không?" Nguyên Nhâm lấy hết can đảm hỏi Lý Sở, bởi y sợ thật, tuy thái y đã bảo không sao nhưng y vẫn không yên tâm, y chỉ còn lại một người thân duy nhất mà quanh năm suốt tháng không được gặp nhau, nay lại còn đổ bệnh, y không yên tâm để nàng ở đây một mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!