Rút ra bài học xương máu trước đó, sau mấy ngày làm mình làm mẩy, Tiểu Thất cảm thấy cần phải thu xếp hành lý, có điều nàng không muốn quan tâm đến người nào đó cho lắm, mà nếu là ai thì cũng vậy thôi. Đang ở kinh thành sung sướng, công việc suôn sẻ, tiền lương không thấp, cũng ngày một hòa thuận với cấp trên, cuộc sống dễ chịu biết bao, thế mà đột ngột thông báo nàng phải lập tức thu xếp chăn đệm cuốn gói về quê.
Chuyện ăn ở không bì chẳng nói, còn phải làm mấy công việc mệt mỏi kia, chết người nữa là không có cách nào từ chức, thế thì cáu kỉnh ngúng nguẩy cũng đúng thôi. Nên đã mấy ngày nàng phớt lờ hắn, lấy cớ không nỡ rời xa ma ma để tới Tùng Bách viện ngủ vài đêm.
Sáng sớm ngày mồng hai tháng Tám, nội phủ phái người đến phủ truyền tin, thông báo đã quyết định đội ngũ lên đường vào ngày mồng sáu, để đoàn ngũ của các phủ tới đầu cổng Đông thành trước giờ Mão ba khắc.
Lệnh trên khó cãi, dù không cam lòng cũng phải ngậm ngùi thu dọn. Ôi kinh thành, ôi Tụ Bảo trai, ôi Ngự Tú phường, ôi Tây Sương cư, vân vân —— đấy là tiếng lòng chung của các phu nhân nương tử hậu viện.
Sáng ngày mồng sáu tháng Tám, trời còn chưa tỏ, phía Tây phủ đã chong đèn sáng rực. Vương ma ma dậy từ rất sớm, đi quanh xe ngựa mấy vòng, sợ cái này không đem, sợ cái kia không có, cứ không yên tâm, cuối cùng còn siết chặt tay Tiểu Thất không buông. Dù lúc mới tới bà có hơi xem thường nha đầu này, nhưng sau một năm chung sống, nha đầu biết lo toan chu đáo nên bà vẫn thích có nàng tiếp chuyện cùng mình, bây giờ bỗng xa nhau, lòng thấy hiu quạnh.
Tiểu Thất cũng khó chịu, tuy bà lão khá khắt khe nhưng vô cùng tốt bụng, cũng rất tốt với nàng, không có tâm tư ý định khác, giờ bỗng phải rời khỏi đây, thấy bà ngân ngấn nhìn mình mà ngực thắt lại.
Dưới sự khuyên nhủ của mấy người bà Tạ, lúc này nhóm Tiểu Thất mới lên xe, từ trong tấm rèm trông ra, bà cụ đứng mãi ở cửa chằng dời chân.
Đội ngũ băng qua ngõ Ô Y, đi khoảng nửa canh giờ thì đến cổng Đông thành. Ở cổng thành có không ít xe ngựa đang chờ, lúc đoàn xe của Lý phủ đến, tất cả ồn ào ghé mắt nhìn, trong số những người mặc đồ gấm, có một nam thanh niên giục ngựa tiến tới, chào hỏi Lý Sở dẫn đầu đoàn xe.
Lý Sở hỏi han mấy câu đơn giản rồi dẫn đoàn thẳng hướng đến cổng thành. Hai anh em Lý Hạ, Lý Húc đang đứng ở đó chờ tiễn biệt, ngoài ra còn có hai quan viên của nội phủ đi cùng.
Một nam hầu dắt ngựa đi ra từ trong đội ngũ đưa tiễn, vòng tới sau xe ngựa hàng trước, hỏi thăm Tiểu Thất đang ngồi ở xe ngựa nào rồi vội vã kéo ngựa đến.
"Nương tử nhà nô tài xin vấn an Ngô gia nương tử." Nam hầu cung kính vái chào cỗ xe.
Hồng Phất vén rèm lên, nhìn người đến rồi quay lại nói với Tiểu Thất: "Là Phàn nương tử ở Yến Tử cư ạ."
"Nương tử nói ngài ấy không tiện di chuyển, chiều hôm qua không thể đến gặp, mong nương tử không để bụng. Lại bảo nô tài đem ít đồ đến cho nương tử, đều là những món ăn bình thường, xin đừng từ chối." Hắn nói rồi cẩn thận lấy ra hai hộp gỗ tử đàn từ trong túi vắt ngang lưng ngựa, đưa đến trước xe.
Hồng Phất vén rèm, giơ tay nhận lấy, "Xin thay nương tử nhà ta cám ơn ý tốt của nương tử nhà ngươi."
Nam hầu gật đầu liên tục, đoạn đáp, "Nương tử nhà tôi còn nói, sau này nương tử nhớ vẫn phải đến Tần Xuyên, hai bên đừng cắt đứt liên lạc, nếu có tin gì thì nhớ gửi nhau, cứ đưa tới Yến Tử cư ở Tần Xuyên là được."
Hồng Phất mỉm cười, "Chắc chắn rồi." Rồi nàng lấy chiếc túi đỏ trong hà bao bên hông đưa cho nam hầu, "Cầm đi chơi đi." Bên trong có hai nén bạc nhỏ.
Nam hầu tạ ơn, nhận lấy rồi kéo ngựa cáo từ.
Hồng Phất kéo rèm, đưa hộp gỗ trong tay cho Tiểu Thất.
Tiểu Thất mở ra, một hộp đựng bánh trái đang thịnh hành gần đây, hộp còn lại đựng vòng vàng.
Là của Tụ Bảo trai." Hồng Phất chỉ vào chữ "Bảo" be bé được khảm bên trên, ngạc nhiên thốt lên. Vòng khá là nặng, thợ chế tác rất khéo, chỉ e không dưới hai trăm lượng thì không mua nổi.
"…" Tiểu Thất cũng lấy làm kinh ngạc, tặng nàng quà quý như vậy làm gì?
Ba người ngồi trong xe vắt óc nghĩ nửa buổi mà cũng không rõ cớ gì.
"Em nói nhé, nương tử cũng chớ nghĩ nhiều, người không tiếc bạc nhất ở Đông phủ chính là Phàn di nương, nếu nàng ta chỉ đưa món đồ chơi mấy chục lượng đến thì mới không giống nàng." Hồng Phất đặt hộp đồ vào rương gỗ lê sau xe.
Tiểu Thất cảm thấy nàng nói cũng không sai, thở dài một hơi, đưa hộp điểm tâm cho Thanh Liên, nha đầu này ngó chằm chằm từ nãy đến giờ.
Thanh Liên cũng chẳng khách khí, mở ra lấy hai miếng đưa cho Tiểu Thất nếm trước, lại đưa hai miếng cho Hồng Phất, ba người đang ăn thì chợt nghe bên ngoài có tiếng "ầm ầm" kéo dài —— cổng thành đã mở.
Tiểu Thất ngả lưng trên đệm, vén góc rèm lên, ngước nhìn hai cánh cổng to lớn bên ngoài, bỗng có cảm giác tựa mấy đời đã trôi, như thể quay về kiếp trước, đến khi một ánh mắt sâu hoắm xuất hiện thì mới kéo nàng về lại với thực tại.
"Đến núi Bội mới dừng chân, nếu thấy xóc nảy khó chịu thì cứ nói, tạm thời nghỉ ngơi." Lý Sở kéo dây cương, từ trên cao nhìn xuống người trong xe.
Tiểu Thất khép rèm lại, phớt lờ hắn.
Nàng õng ẹo không nể mặt nhưng Lý Sở cũng không giận, nhìn rèm xe phủ kín mà chân mày lại nhướn lên, sau đó đánh ngựa đi đến núi Bội, hắn và các đồng liêu phải dẫn người đến thu xếp trước, cả một đám đông già trẻ phụ nữ con nít này không phải đến để chơi.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!