Không có văn phòng nào cả. Không có đồng nghiệp Tiểu Trần nào cả. Chỉ có Tần Niên.
Thế giới đột nhiên trở nên trống rỗng.
Lâm Sinh cảm thấy, anh thậm chí không còn sức để đứng lên nữa: Tiểu Niên… Anh yếu ớt gọi một tiếng, vùng vẫy muốn chống người lên, nhưng lại quỵ xuống: Tiểu Niên… Anh lại gọi một tiếng, không biết phải nói gì, nước mắt đã lăn trên mặt đất.
Tần Niên cũng quỵ xuống, nghiêng người ôm lấy anh.
Cái ôm ấy rõ ràng vẫn ấm áp, dẻo dai trói chặt lấy anh.
Anh không tự chủ được cũng ôm lấy cậu, buông thả mình chìm đắm trong khoảnh khắc yên tĩnh này, quên cả nói, quên cả hỏi.
Không biết từ đâu, tiếng hát lại u uất vang lên, dường như trào ra từ đáy lòng:
Trái tim tôi cũng kiên quyết như tôi
Quyết tâm kết thúc tất cả
Tôi biết
Không cần bao lâu nữa
Lời ai điếu sẽ thắp lên ngọn nến trắng bi thương
Họ chẳng cần phải khóc thương cho tôi
Họ sẽ hiểu rõ
Tôi vui vẻ rời đi như thế nào
Cái chết khiến tôi thoát khỏi giấc mơ
Trong vòng tay của cái chết
Tôi và em quấn quýt thân thương
Dùng hơi thở cuối cùng của linh hồn
Để cầu nguyện cho em
…
Trong tiếng hát, những mảnh vỡ vụn vặt lướt qua trước mắt, kết nối thành ánh sáng trắng.
Ở cuối con ngõ cổ, anh vuốt v3 khuôn mặt Tần Niên nói:
"Lần này không thể đưa em về được. Bố anh đã phát bệnh rồi, anh sợ… Đợi lần sau, lần sau chúng ta cùng nhau về."
Tần Niên dùng lòng bàn tay che lên mu bàn tay anh, cụp mắt xuống:
"Chuyện sau này để sau này nói. Anh phải chú ý an toàn, chú ý sức khỏe. Có chuyện gì thì gọi điện cho em. Em đợi anh về."
Rồi anh đi.
Quay đầu lại, nhìn thấy Tần Niên đứng dưới cột điện kia từ xa tiễn anh. Ánh nắng đổ xuống bóng đen khổng lồ, nuốt chửng thân hình gầy guộc.
Đây là chuyện khi nào vậy?
Vì sao, vì sao anh lại quên mất?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!