Chương 3: (Vô Đề)

Sau một giấc ngủ dài, Tần Niên đã đi làm rồi. Rèm cửa đóng kín, trong phòng tối om giống như chạng vạng. Lâm Sinh lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng giật mạnh rèm cửa. Một tiếng rào vang lên, ánh nắng chói chang đột ngột ùa vào rọi thẳng vào mặt, khiến anh theo bản năng quay đầu tránh đi.

Anh dụi mắt, hít sâu hai hơi, cảm thấy phổi mình như nở ra những cành lá, lúc này mới coi như hoàn toàn tỉnh táo, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tủ.

Bốn giờ mười bốn phút chiều.

Mặt trời vào giờ này vẫn còn thiêu đốt đến hoa cả mắt.

Lâm Sinh có chút bất lực kéo rèm lại, quay người lảo đảo đi vệ sinh cá nhân, dép lê theo gót chân, phát ra những tiếng bộp bộp trên sàn.

Khi chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng mặt lên, anh phát hiện mình lại trắng hơn trước rất nhiều. Quanh năm làm ca đêm, ngày ngủ đêm thức, không thấy ánh mặt trời, cứ tiếp tục thế này, một lúc nào đó đột nhiên mọc ra hai cái răng nanh anh cũng có thể bình tĩnh đối diện.

Tần Niên là công chức làm ca ngày, vừa hay ngược lại với anh. Kết quả thành ra thế này, anh vẫn có thể ngủ no giấc, đảo lộn ngày đêm, còn Tần Niên ngày nào cũng phải đợi anh đến nửa đêm, ngủ không được bao lâu lại phải đi làm, thật không biết làm sao mà trụ được.

Thật ra nhắc đến thì buồn cười, nhìn thế nào anh cũng giống như Tư Mã Tương Như dụ dỗ Trác Văn Quân, lừa người bỏ trốn thì giỏi, đến lượt nuôi vợ thì xìu, phải để vợ bán rượu bên lò, chỉ thiếu điều ăn bám. Cái gọi là tài hoa, có cơm ăn là chuyện tốt đẹp, không có cơm ăn là vớ vẩn.

Huống chi nếu thực sự luận tài, e rằng anh còn chẳng bằng một sợi lông của Tư Mã Tương Như.

Những ngày như vậy, cứ nhất định phải nói là sống tốt đẹp lắm thì sẽ là già mồm cãi láo…

Anh tùy tiện đánh chút bọt, cầm dao cạo râu cạo loạn xạ mấy nhát trên mặt, rồi bắt đầu bực bội rửa mặt, lúc lau mặt mới phát hiện trên má bị rạch một đường dao dài một centimet, vậy mà không chảy máu, cũng không thấy đau.

Anh ghé sát vào gương nhìn một lúc, thực sự không có cảm giác gì, cũng yên tâm mặc kệ.

Tần Niên vẫn để lại cơm cho anh trong tủ lạnh. Chỉ là lúc mở tủ lạnh ra, anh lại suýt chút nữa giật tung cả cánh tủ… Điều này quả thực đã đẩy sự bực bội của anh lên một tầm cao mới, tức giận gọi điện cho chủ nhà, sau ba cuộc gọi liên tiếp không ai bắt máy, anh không còn chỗ xả giận bèn ném điện thoại.

Nghĩ lại, cái nhà cũ kỹ này kiếm được tiền thuê, kiếm được thì cứ kiếm, không kiếm được thì thôi, ngoài việc thu tiền thuê, những việc khác chủ nhà đương nhiên không muốn quản.

Cứ tiếp tục thế này không được, nếu không anh sớm muộn gì cũng phải vào Lục Giác Đình.

Lâm Sinh cảm thấy rất mệt, lười hâm nóng cơm, trực tiếp nhét một miếng nguội ngắt vào miệng, nghiến ngấu một hồi rồi nuốt xuống bụng. Bây giờ miếng cơm nguội lạnh cũng không thể khiến vị giác và dạ dày của anh có phản ứng gì, no bụng là được rồi.

Không biết có phải do cửa hàng băng đ ĩa nhỏ ở đầu hẻm phát nhạc không, tiếng nhạc u uất bay vào tai anh:

Thứ Hai Đen Tối

Cuộc đời tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ sâu

Người yêu hỡi

Tôi chìm trong bóng tối vô tận

Những đóa hoa trắng tinh xảo chẳng thể đánh thức em lần nữa

Tôi không biết

Cỗ xe đen tối của quỷ dữ

Sẽ đưa em biến mất nơi đâu

Các thiên thần chẳng có ý định trả em lại cho tôi

Nếu tôi đi theo em

Liệu họ có tức giận

Giọng hát của nữ ca sĩ như ly hồn, va vào đầu tim, giống như dây thép khoan vào, kéo lê một cách nặng nề. Lâm Sinh ngậm một miếng cơm nguội, ngây ngốc lắng nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!