Tô Hải bị Hoa Châu giết chết vì tình và tiền.
Lão Hắc bị nhiễm HIV, tự tay bóp nát cuộc đời còn lại.
Cái giá phải trả khi ngoại tình, là đánh đổi cả mạng sống.
Cũng có lẽ vì thấy kẻ tồi tệ đã phải trả giá, Hắc lão gia mới có thể yên lòng từ giã cuộc đời.
Nhưng Hắc Phàm, dường như không thể nhẹ nhõm.
Ngay từ khi biết lão Hắc có nguy cơ nhiễm HIV, Quách Mẫn Nghi đã thấy được gánh nặng đè lên vai Hắc Phàm.
Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, một bên trụ đỡ công ty, một bên mang vác trách nhiệm gia đình.
Càng đau buồn hơn, chỗ chống lưng Hắc Phàm luôn mong có thể vực dậy, nay ông ấy đã mãi mãi không thể tỉnh lại.
Rõ ràng Hắc Phàm đã làm được những gì anh muốn, thành công trả thù những kẻ đối đầu mình, nhưng sau cùng anh cũng phải ôm vào bản thân không ít tổn thương.
Sau khi đích thân đưa Hắc lão gia về nhà làm đám tang, nhìn người đàn ông tóc bạc trắng, da dẻ vẫn còn hồng hào nằm trong linh cữu đặt giữa phòng khách của biệt thự, nước mắt bất lực của Hắc Phàm vô thức chảy dài.
Còn đứa con trai của Hắc lão gia kia, sau khi biết bản thân nhiễm HIV đã không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện nào khác, dường như cũng chẳng đau lòng trước sự ra đi của cha mình.
Nhưng hơn hết, ngày hạ màn của cuộc tranh giành gia sản cũng đã đến.
Theo đúng di nguyện của Hắc lão gia, trước khi ông được khâm liệm, thím Cổ đã gọi luật sư riêng đến công bố di chúc khi còn có mặt ông.
Bản di chúc đầu tiên được lập vào mười năm trước và đã qua hai lần sửa đổi, lần sửa đổi gần nhất là ba năm trước, tức là khi Hắc lão gia muốn Hắc Phàm ra nước ngoài tu nghiệp, ông đã dồn hết tất cả hy vọng cho anh.
Thế nên toàn bộ cổ phần của Hắc lão gia công ty, ông đều để lại cho Hắc Phàm.
Ba căn biệt thự, căn chính của Hắc lão gia để lại cho thím Cổ dưỡng già, xem như trả công cho cả đời bà hết lòng vì người nhà họ Hắc.
Căn thứ hai chính giữa để lại cho lão Hắc và Thiên Thư là mẹ Hắc Phàm.
Căn thứ ba vẫn là của Hắc Phàm, nhưng người đứng tên cả ba căn biệt thự không phải là anh.
Mà là người vợ hợp pháp được mẹ anh và thím Cổ tán thành.
Một ngôi nhà hạnh phúc, không thể thiếu bàn tay phụ nữ.
Một người đàn ông phản bội vợ mình, không xứng đáng để được nhận thưởng.
Sau khi di chúc được công bố, lão Hắc vốn đã suy sụp vì mang trong người căn bệnh xã hội, giờ đây lại càng thêm tuyệt vọng với kết quả bản thân nhận được.
Cuối cùng, ông ta như phát điên quát la ầm ĩ trước linh cửu của cha mình.
Có sự đồng ý của Hắc Phàm và thím Cổ, lão Hắc bị đội ngũ bác sĩ của bệnh viện tâm thần mang đi, tránh tiếp tục làm náo loạn tang sự.
Đúng bảy giờ tối cùng ngày, lễ tang của Hắc lão gia chính thức diễn ra, cổng biệt thự mọi khi đóng kín giờ đây được mở xuyên suốt để đón khách đến viếng.
Hắc lão gia cả đời làm ăn kinh doanh, thế nên mối quan hệ bên ngoài vô cùng rộng.
Hắc Phàm hiện tại là hậu duệ được Hắc lão gia giao cho nhiệm vụ kế thừa sản nghiệp, vậy nên dù tâm trạng không tốt nhưng anh vẫn phải tự mình tiếp đón khách.
Tiếc rằng người thật lòng viếng tang thì ít, nhưng kẻ có mưu đồ vụ lợi lấy lòng Hắc Phàm thì lại nhiều.
Đây cũng chính là xã hội mà anh đã trưởng thành, nơi sự thật lòng và đáng tin tưởng không tồn tại.
Sau khi nhận được tin báo Hắc lão gia qua đời, bà Thiên Thư cùng Thanh La cũng nhanh chóng trở lại để lo cho chuyện tang lễ trong nhà ngay trong đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!