Chương 7: (Vô Đề)

Lăn lộn suốt một đêm, Tô Dĩnh dậy muộn.

Chị Đặng người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng và đến gọi cô. Khi mở mắt ra, cô bị ánh sáng bình minh làm cho chói mắt. Bàn tay thăm dò chỗ nằm bên cạnh, trống rỗng. Không có nếp nhăn trên giường, Quách Úy chưa về.

Tô Dĩnh nhẹ nhàng đáp lời với bên ngoài, nhắm mắt lại một lúc, rồi đứng dậy khoác áo đi vào phòng tắm.

Khi họ đi ra, hai đứa trẻ đang lặng lẽ ăn sáng. Hai cậu bé ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, gục đầu xuống chăm chú dùng bữa, miệng phình ra như sóc con. Không ai quan tâm hay nói chuyện với ai.

Thời gian không còn sớm, chị Đặng đang đứng giục ở cửa với hai cái cặp trên tay.

Tô Dĩnh lấy một mẩu bánh mì và nói: "Tôi sẽ đưa bọn trẻ đi, vừa lúc có việc phải ra ngoài."

Chị Đặng chưa kịp trả lời, Cố Niệm đã vội vã ngẩng đầu lên, trong mắt cậu bé dường như có những ngôi sao đang tỏa sáng: "Mẹ ơi, có thật không?"

Kể từ khi chuyển đến đây, về cơ bản, việc đưa đón bọn trẻ đều giao cho Chị Đặng.

Nhờ vào mối quan hệ của Quách Úy, Cố Niệm được gửi đến một trường tiểu học trọng điểm của khu vực, chất lượng giảng dạy và không khí học tập được ưu tiên hàng đầu. Quách Úy còn suy nghĩ thận trọng hơn, tuy rằng để Niệm Niệm học cùng trường với Thần Thần nhưng lại không cho hai đứa học cùng lớp, điều này có thể khiến hai đứa trẻ hòa hợp với nhau để thúc đẩy tình cảm, nhưng không quá thân thiết vì sẽ mang đến sự bối rối không cần thiết.

Điều quan trọng là phải tạo điều kiện cho anh và Tô Dĩnh chăm sóc bọn trẻ.

Đối với những việc liên quan đến Cố Niệm, Tô Dĩnh không từ chối.

Sau khi đợi mọi thứ ổn thỏa, Quách Úy đề nghị sắp xếp một cửa hàng cho cô. Lần này, Tô Dĩnh từ chối.

Cô biết rằng chấp nhận sự giúp đỡ của anh có thể tạo ra rất nhiều đường vòng, nhưng cô không muốn mọi thứ đều phải dựa vào người khác. Ngay khi quyết định đến Khâu Hóa, cô đã bắt đầu chú ý và vạch ra một số kế hoạch trong đầu. Tô Dĩnh là người luôn lo lắng mọi thứ, không chỉ riêng về những kế hoạch trong tương lai mà cô còn có một chút buồn lo vô cớ. Cô sợ phải dừng lại. Không có gì đáng lo ngại hơn việc những tờ tiền trong túi của cô ngày một dần ít đi.

Trong những ngày này, cô bận thuê một cửa hàng, trang trí và liên hệ với nguồn hàng. Cô đã sơ xuất trong việc quan tâm đến những suy nghĩ của con mình. Lúc này cô không khỏi lo lắng khi nhìn thấy biểu cảm phấn khích của thằng bé.

"Tất nhiên rồi." Tô Dĩnh tính trẻ con chớp mắt: "Không vui à?"

"Không có, không có, con rất rất rất vui." Cố Niệm phóng đại.

Tô Dĩnh mỉm cười. Cô nhìn thấy Quách Chí Thần ngẩng đầu lên và quay sang nhìn bên này, nhưng không nói một lời nào, sau đó lại cúi đầu.

Cô cũng đang vật lộn để thích nghi với vai trò của một người mẹ kế, thân thiết nói: "Nhanh lên, dì sẽ đưa các con đi học."

Thần Thần không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Dĩnh vẫn lái chiếc minibus vàng của mình, Cố Niệm ngồi ở phía trước, dọc đường đi cứ hoa tay múa chân không ngừng, hận không thể đem những chuyện phát sinh lớn nhỏ ở trường trong mấy ngày này nói cho Tô Dĩnh nghe.

Quách Chí Thần ngồi thẳng lưng ở phía sau, không chạm vào bất cứ đâu và hai tay đặt lên đầu gối.

Nhìn chung thì đứa trẻ này không khó hòa đồng như cô tưởng tượng. Cậu bé luôn gọi ngắn gọi dài dì ơi dì ơi, miệng rất ngọt ngào và có hơi nhạy cảm, ánh mắt và hành động có đôi khi lộ ra vẻ lấy lòng.

Tâm tư của cậu bé rất dễ dàng bị cô nhìn thấu, nhưng Tô Dĩnh lại không muốn nói toạc ra, cố gắng chiếu cố đến cảm xúc của cậu bé.

Khi đã đến gần trường học, có rất nhiều chiếc xe quý giá xung quanh.

Tô Dĩnh lái xe đến ngã tư và chờ đèn đỏ. Hai bên đường có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh. Bọn trẻ mặc đồng phục màu xanh và trắng, đằng sau chúng là những chiếc cặp lớn đầy màu sắc. Một số được cha mẹ dẫn đi và bước nhanh, một số khác thì từng tốp ba hoặc năm truy đuổi đùa giỡn.

Thần Thần đột nhiên nói: "Dì ơi, dừng ở đây được rồi ạ, bọn con sẽ tự đi vào."

Tô Dĩnh nói: "Gần đến cổng trường rồi. Để dì đưa đi."

"Không cần đâu ạ." Cậu bé đưa tay lên đặt ở trên lưng ghế, nghiêng người về phía trước, cơ thể nhỏ bé nôn nóng ngăn cản, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cậu bé rút tay lại: "Dì ơi, công việc của dì rất bận rộn, bọn con có thể tự mình đi mà."

Tô Dĩnh nhìn vào bàn tay nhỏ bé không biết đặt ở đâu qua gương chiếu hậu và đột nhiên hiểu ra. Cô tìm một nơi để hai đứa trẻ xuống, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức mà ngồi ở trong xe nhìn chúng đi về phía cổng trường.

Cô nhìn thấy Thần Thần khoác vai Cố Niệm, hai bóng dáng nhỏ bé đang lắc lư di động, vừa đi vừa nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!