Chương 5: (Vô Đề)

Cuối tháng 10, thời tiết ở thành phố Khâu Hóa trở nên mát mẻ hơn một chút.

Kể từ sau khi kết hôn, họ không ngừng có nhiều bữa tiệc tối cùng bạn bè.

Hôm nay, Quách Úy lại bị một số người bạn kéo đến bàn nhậu, nói theo kiểu mỹ miều thì là để trao đổi tình cảm với cô dâu mới, còn nói trắng trợn ra thì chính là muốn tìm trò vui.

Triệu Bình Giang đã chọn địa điểm ở một câu lạc bộ tư nhân trên đường Vạn Thọ ở phía đông thành phố. Đây cũng là nơi bọn họ thường xuyên đến để giải trí. Những người có gia đình thì mang theo thành viên gia đình, những người không có cũng không chịu cô đơn, họ mang theo tri kỷ.

Người ở trong phòng cũng đã gần đầy, rượu vang và Mao Đài được đặt ở giữa bàn, đủ loại món ăn dân dã cùng sơn hào hải vị được trang trí một cách vô cùng đẹp mắt.

Những người đàn ông ở độ tuổi này về cơ bản đã hoàn thành việc phân chia cấp bậc. Trừ khi anh ta cam tâm tình nguyện trở nên bình thường trong cuộc sống hiện tại, không thì anh ta sẽ phải cố gắng vật lộn rong ruổi trong thương trường, trải qua sóng to gió lớn, túi tiền rủng rỉnh. Cuối cùng thì bắt đầu tiêu xài phung phí, hưởng thụ cuộc sống.

Tô Dĩnh không thích loại người này, không quen nhìn bọn họ ngày đêm tụ tập du hý nhân gian, gặp cô nào cũng mắt đi mày lại, bày ra sắc mặt ghê tởm. Trước đây, quan điểm khác biệt, nhưng bây giờ lại cố kỵ mặt mũi của Quách Úy, tránh không được phải giả vờ khách sáo.

Đều nói vật hợp theo loài, cũng không biết cái người kia có giống như vậy hay không.

Trong lúc vô tình, Tô Dĩnh quay đầu qua liếc nhìn anh.

Quách Úy chú ý đến điều đó và anh có một chút nghiêng người về phía cô: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cô mỉm cười.

"Em có thể uống gì? Rượu vang đỏ?"

"Có thể."

Ánh mắt họ vừa chạm nhau một giây đã bị bắt gặp, bất kể họ đang nói gì, trong mắt người khác, họ đang tình chàng ý thiếp. Trước mặt mọi người diễn trò ân ái phải bị trừng phạt, Lương Thái và Lão Hà xách theo bình rượu đến rót thêm vào ly cho Quách Úy, muốn chuốc say anh thì có vô số lý do.

Tửu lượng của Quách Úy không được tốt, làm sao địch nổi hai người cứ thay phiên nhau đánh tới, anh trốn không được, đành phải cầm ly lên uống vài ngụm. Hơn một nửa bữa ăn bị ép uống cũng không ít.

"Tôi không uống nổi nữa, hơi chóng mặt."

Lão Hà ngồi ở đối diện anh, cười nói: "Lại nữa rồi, bản lĩnh giả vờ say của Quách tổng của chúng ta thật không ai bì kịp."

Tào Kiến nói: "Theo trình tự, có cần chúng tôi phải mở một phòng ở trên tầng để cho cậu nghỉ ngơi tỉnh táo lại không."

"Thôi đi, cậu ấy chỉ có hứng thú nói chuyện làm ăn lớn thôi, còn gặp mặt lẻ tẻ như thế này thì lúc nào cũng nói là mệt, muốn nghỉ ngơi. Khi nào tiệc tàn thì khi đó cậu ấy mới tỉnh táo."

Những người đàn ông này thật thật giả giả trêu chọc. Tô Dĩnh không thể hiểu được ý tứ của những lời này, giật mình ngẩn người, tầm mắt nhìn giữa chừng khó khăn lắm mới dừng lại, cuối cùng lại nhìn về cái ly trước mặt mình.

Nhưng Quách Úy không quan tâm cho lắm. Anh đặt ngón tay lên thái dương, lắc đầu và mỉm cười, phớt lờ chúng.

Lương Tài thay đổi mục tiêu: "Cậu say rượu vậy thì nghỉ ngơi đi, có em dâu ở đây, không ai quản cậu nữa đâu." Sau đó, anh ta đứng dậy và rót rượu cho Tô Dĩnh: "Đúng không? Em dâu."

Khóe miệng Tô Dĩnh mỉm cười, cầm ly mà không có nhiều biểu hiện gì.

Khi gặp mặt lần đầu tiên, cô không biết những người này. Cô chỉ nghe Quách Úy nói sơ qua trước khi đến cuộc hẹn.

Anh và Triệu Bình Giang là bạn lớn lên từ bé, và mối quan hệ này thì không cần phải nói. Lão Hà và Tào Kiến là những người bạn sẽ không vì anh gặp khủng hoảng mà bỏ đá xuống giếng, có thể duy trì tình huống đôi bên cùng có lợi. Người tên Lương Thái này thì khá phức tạp, anh không nói về mối quan hệ giữa hai người thân hay không thân, chỉ nói rằng lần đầu tiên quen biết là thông qua Lão Hà. Nhiều năm trước anh ta bắt đầu sự nghiệp với một quán lẩu chỉ có bảy bàn.

Sau đó, công việc kinh doanh càng phát triển, càng kiếm được nhiều tiền, sau đó thì tham gia vào ngành bất động sản, thuộc loại doanh nhân tìm kiếm lợi nhuận, không sinh lãi thì sẽ không làm.

Khi Tô Dĩnh chuẩn bị nói gì đó, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái yên tĩnh, giơ cánh tay lên ngăn Lương Thái: "Lương tổng giơ cao đánh khẽ".

"Cậu chặn tôi lại như vậy, định uống thay sao?"

"Bắt tôi uống nữa chắc chắn là không đủ khả năng rồi."

Lương Thái mỉm cười: "Đau lòng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!