Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi gửi xong ba chữ đó, Dương Thần đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô muốn thu hồi, nhưng đã quá muộn, tin nhắn trả lời của đối phương đã hiện lên trên màn hình.

Dương Thần nhắm mắt, đặt điện thoại lên bàn.

Trong căn biệt thự lớn tối om, trên bàn đang đốt nến thơm, ngọn lửa lập loè phản chiếu lên ly rượu vang đỏ trong tay cô.

Dương Thần ngồi trên sàn nhà, gối đầu lên cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, tự an ủi mình hôm nay cũng chỉ là một ngày rất bình thường, một người đã quá quen với sự cô đơn như cô thì sự trống vắng không phải là lý do để cô tìm đến anh ta, một sai lầm không thể nào phạm phải hai lần.

Dương Thần tắt nguồn điện thoại, chao đảo đứng dậy mở nhạc lên, cô rót tiếp một ly rượu vang đỏ, cầm chiếc ly đế dài ngồi vào ghế sofa và chậm rãi nhấm nháp nó. Không thể tránh khỏi việc nhớ lại quá khứ, tốt có xấu cũng có, trong lòng chịu đựng sự giày vò, đồng thời cũng hưởng thụ nổi đau này.

Đoạn kết hầu như đã được viết cách đây vài năm, và khả năng thay đổi là rất nhỏ. Mối quan hệ của cô và họ trông có vẻ rất vững chắc, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng giữa họ đã tồn tại một số vấn đề nan giải.

Hiện tại Quách Úy tránh cô còn không kịp, Thần Thần thì càng ngày càng xa cách, mối quan hệ với Trịnh Nhiễm cũng không còn được như xưa. Cô chỉ cảm thấy rằng mình vô cùng thất bại, nhưng tất cả đều là do cô gây ra. Trước đây, cô kiêu ngạo và tự tin, có lý tưởng, ước mơ và tầm nhìn cao. Cô là người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa duy tâm. Nhưng bây giờ cô không còn đòi hỏi cao như vậy nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu sống theo lối sống mà mình ghét nhất, sống một cách tự do, buông thả.

Nhưng nghĩ đến người muốn từ bỏ chính là Quách Úy, trái tim cô đau đớn không chịu nổi.

Cô ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ, cái ly treo ngược trên đầu ngón tay, giọt chất lỏng cuối cùng nhỏ xuống ghế sofa, từ từ thấm vào.

Dương Thần không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ cảm thấy bên tai rất ầm ĩ, khi ý thức dần hồi phục, cô mới nhận ra là bên ngoài có tiếng đập cửa.

Cô không kịp suy nghĩ đã vội đi chân trần ra mở cửa. Bên ngoài cánh cửa là nhân viên bảo vệ và Lương Thái.

Nhân viên bảo vệ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: "Cô Dương, cô không sao chứ? Người đàn ông này nói rằng không thể liên lạc được với cô, sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn nên muốn tôi đưa anh ta đi xem thử."

Dương Thần muốn đóng cửa: "Không có việc gì, làm phiền đến anh rồi."

Lương Thái ngay lập tức chặn lại, nói với nhân viên bảo vệ: "Cảm ơn anh, anh có thể đi được rồi."

Nhân viên bảo vệ nhìn hai người, ngập ngừng: "Chuyện này..."

Dương Thần buông tay, cô không muốn để mọi người biết đến: "Không sao đâu, chúng tôi biết nhau."

Sau đó nhân viên bảo vệ rời đi.

Dương Thần không mời anh ta vào: "Có gì thì nói ở đây đi."

Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, Lương Thái ăn mặc mỏng manh như vậy sớm đã bị lạnh muốn đóng băng. Sức của cô không thể ngăn anh ta lại, anh ta đút hai tay vào túi quần, nghiêng người chen vào, đẩy người vào trong, trở tay đóng cửa lại.

"Anh..." Dương Thần vặn cổ tay, lùi lại tránh xa anh ta.

Căn phòng vẫn là một mảnh tối mịt, tầm nhìn bị cản trở, nhưng thính giác lại đặc biệt nhạy cảm. Tiếng thở của cả hai rất rõ ràng. Dương Thần vừa định mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy có một bóng đen phủ lên mình, ngay sau đó đôi môi bị người nọ hôn một cách điên cuồng.

"Em trốn nữa đi." Anh ta nói từng chữ không rõ ràng.

Lúc đầu Dương Thần không kịp phản ứng trong vài giây. Nhưng khi hơi thở xa lạ kia bao quanh cô, cô giật mình, vùng ra và giơ tay vung một cái tát.

Âm thanh kia đặc biệt vang dội, Lương Thái nghiêng đầu, chỉ cười hừ một tiếng, cũng không tức giận.

"Anh đi ra ngoài." Dương Thần run rẩy chỉ ra cửa.

Lương Thái lau miệng: "Em kêu tôi đến, giờ lại đuổi người?"

"... Tôi không có."

Lương Thái đi đến bức tường dò dẫm tìm công tắc. Căn phòng đột nhiên sáng bừng lên, lúc này anh ta mới thấy đôi chân trần trông có vẻ chật vật của cô, khác hẳn với lần đầu tiên nhìn thấy cô vài năm trước.

Lương Thái liếc nhìn, đá đôi dép đi trong nhà đến bên cạnh chân cô: "Tôi mới từ nhà họ Trịnh đến đây, có cả vợ chồng Quách Úy ở đó, bầu không khí rất tốt, người một nhà phải nói là rất náo nhiệt."

Dương Thần quay đầu lại nhìn anh ta: "Anh nói với tôi những điều này để làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!