Chương 37: (Vô Đề)

Tô Dĩnh dựa vào tay vịn ghế sofa, nhất thời không nói lấy một lời.

Trịnh Nhiễm lẳng lặng nhìn cô, nói một cách bình thản: "Cô đang ám chỉ với tôi... anh ta ngoại tình?"

Tô Dĩnh giật mình ngẩng đầu lên, lại dời ánh mắt đi, vẫn không nói gì.

Cả một ngày dài, Trịnh Nhiễm cũng đã có một chút linh cảm ở trong lòng. Chị không hỏi nữa, sau vài giây suy nghĩ, chị chìa tay ra: "Cho tôi mượn chìa khóa xe."

Trịnh Nhiễm càng bình tĩnh, lòng Tô Dĩnh càng hoảng sợ hơn, không dám để Trịnh Nhiễm đi một mình, vì vậy cô đi cùng với chị.

Tô Dĩnh ngồi ở ghế lái, sau khi xe của Vương Việt Bân khởi động máy, họ giữ khoảng cách hợp lý theo sát ở phía sau.

Trịnh Nhiễm vẫn một mực trầm mặc, ánh mắt chị khóa chặt vào chiếc xe phía trước, vẻ mặt cứng đờ.

Tô Dĩnh cũng không nói lời nào, trong đầu loạn thành một nùi. Ban đầu cô còn tưởng rằng sẽ nhận được sự cảm kích của Trịnh Nhiễm, nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy. Cô ngẫm nghĩ liệu có phải mình đã quá bốc đồng, không chịu suy nghĩ kỹ càng? Trịnh Nhiễm biết được sự thật thì sẽ phản ứng như thế nào? Nếu Vương Việt Bân thực sự dùng bữa với cấp trên, cô có cần phải giải thích với chị...

Mãi lo suy nghĩ, Tô Dĩnh đột nhiên bừng tĩnh. Khi tín hiệu giao thông ở ngã tư còn vài giây nữa chuyển sang màu đỏ, cô do dự đạp phanh lại, không vượt qua.

Để mất dấu của Vương Việt Bân.

Không khí trong xe gấp đến vô cùng khó thở.

Sau khi băng qua ngã tư, Trịnh Nhiễm nói: "Dừng lại."

Tô Dĩnh đành phải bật si nhan phải, tìm một nơi có thể đỗ xe tách vào.

Lúc này là hai ba giờ chiều, nắng rất gắt, trong xe không bật điều hòa, vô cùng nóng bức.

Tô Dĩnh hạ cửa sổ xe xuống, không khí ấm áp tràn vào, quay đầu hít thở vài lần, lúc này cảm giác trì trệ trong lồng ngực mới dịu đi đôi chút.

Trịnh Nhiễm nhìn cô: "Làm thế nào mà cô phát hiện ra?"

Mặc dù lập trường của cô không sai, nhưng chuyện này vẫn là do cô vạch ra không được thỏa đáng, Tô Dĩnh làm ra vẻ mơ hồ, hỏi: "Phát hiện cái gì?"

Giọng của Trịnh Nhiễm rất lạnh lùng: "Nếu cô còn muốn tiếp tục qua lại, hãy nói với tôi những gì mà cô biết." Móng tay cái của chị đang bấu vào mu bàn tay còn lại: "Tôi khó chịu nhất chính là bị người khác coi là kẻ ngốc, chắc là cô cũng biết."

Mặc dù Trịnh Nhiễm có vẻ bình tĩnh, nhưng một số động tác nhỏ đã tiết lộ tâm tình của chị trong lúc này.

Tô Dĩnh trầm mặc, cô cúi đầu lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại, trong lúc vô tình, ngón tay dừng ở mục album, nhưng cô chỉ do dự một lúc rồi khóa màn hình.

Tô Dĩnh bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này mình chỉ nên xen vào đến đây là đủ. Cô quay sang nhìn Trịnh Nhiễm: "Người khác nghĩ gì về chị không quan trọng. Điều quan trọng nhất là cảm xúc và thái độ của chị. Chuyện riêng của hai vợ chồng chị, tôi thực sự không nên can thiệp vào... Hy vọng chị có thể hiểu."

Trịnh Nhiễm không đáp lời, tầm mắt chị chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, chị thu hồi ánh mắt lại, tìm qua tìm lại trong túi của mình, cuối cùng tìm thấy điện thoại di động trong túi quần.

Chị gọi vào số của Vương Việt Bân, giọng nói không hề có sự khác thường nào: "Anh đang ở đâu?"

Bên kia đã nói gì đó.

Trịnh Nhiễm nói: "Em đi vứt rác mà quên đem chìa khóa nhà theo. Nếu được, anh về đưa chìa khóa cho em được không?"

Tô Dĩnh đã bật tín hiệu rẽ và quay đầu xe lại.

Chiếc xe dừng lại bên đường đối diện tiểu khu, Trịnh Nhiễm ra khỏi xe đứng đợi, có lẽ Vương Việt Bân vẫn chưa đi quá xa, rất nhanh anh ta đã quay trở lại.

Hai người đứng cạnh bồn hoa nói mấy câu. Khoảng cách có hơi xa, Tô Dĩnh không thấy rõ lắm, chỉ thấy Vương Việt Bân nắm lấy tay của Trịnh Nhiễm, kề sát lại gần, hôn lên trán chị, vẻ mặt thâm tình vô cùng lưu luyến.

Tô Dĩnh phải thừa nhận rằng người đàn ông này diễn rất giỏi.

Một lúc sau, Vương Việt Bân lại rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!