Cuối tháng 4, ngày giỗ Cố Duy, Tô Dĩnh đưa Niệm Niệm trở lại Lạc Bình.
Họ ở lại đó vài ngày, sau đó lại trở về Khâu Hóa.
Chấn thương trên chân của Trịnh Nhiễm về cơ bản đã hồi phục. Sau kỳ nghỉ đông, chị đi làm lại như bình thường, nhưng các khóa dạy ở trường cao đẳng nghề không quá dày đặt, chị có rất nhiều thời gian rảnh. Tô Dĩnh giống như một miếng kẹo mạch nha, lịch trình giảng dạy của Trịnh Nhiễm cô còn rõ ràng hơn cả bản thân Trịnh Nhiễm. Chỉ cần chị có ở nhà, cô sẽ vác theo bộ mặt tươi cười chạy đến gõ cửa.
Trịnh Nhiễm đã quen với điều này, chị cũng quá lười để biểu hiện bất kỳ thái độ gì, nhưng chị cũng thực sự có chút nể sự kiên trì và chăm chỉ của Tô Dĩnh. Có lẽ Tô Dĩnh thực sự thông minh và có tài, tuần trước, cô đã tự mình làm một chiếc áo sơ mi truyền thống từ vải đay.
Tô Dĩnh không có nền tảng về hội họa. Trịnh Nhiễm đã giúp cô vẽ phác thảo, còn vẽ rập, cắt vải, vắt sổ và may vá đều là tự tay cô làm tất cả.
Tô Dĩnh cũng có cảm giác đạt được thành tựu khi cầm sản phẩm hoàn thiện của mình trở về nhà. Cô đứng trước gương, vặn trái vặn phải ngắm nó hơn nửa ngày, cởi ra, không lâu sau lại mặc nó vào.
Hai đứa nhỏ đang cùng nhau làm bài tập về nhà. Gần đây, Tô Dĩnh chú ý đến Niệm Niệm nhiều hơn, cô sợ cảm xúc của thằng bé sẽ bị ảnh hưởng khi trở về từ Lạc Bình. May mắn là thằng bé thích nghi nhanh hơn cô nghĩ, ít nhất là ngoài mặt, Niệm Niệm vẫn luôn vui vẻ lạc quan.
Tô Dĩnh bước đến, tìm một cảm giác tồn tại: "Niệm Niệm." Cơ thể cô từ từ bước ra từ phía sau khung cửa: "Nhìn mẹ mặc chiếc áo này có đẹp không?"
Niệm Niệm không hề chần chừ mà ngay lập tức khích lệ nói: "Trông thật tuyệt! Mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết."
Trong lòng Tô Dĩnh lâng lâng vui sướng, lại mang vẻ mặt trông mong nhìn về phía Thần Thần. Thần Thần cắn đầu bút, suy nghĩ một lúc, nói: "Có phải dì học ở chỗ cô của con không?"
"Đúng vậy, nhưng dì đã tự làm nó."
Thần Thần nói: "Dì vẫn cần phải cố gắng hơn nữa. Ngay cả bà nội con cũng không mặc dạng quần áo như thế này đâu."
"..." Thực sự không cho một chút mặt mũi nào.
Tô Dĩnh bước qua, rút bút chì trong miệng thằng bé ra và cố ý sụ mặt xuống: "Đừng cắn bút, làm bài tập về nhà nhanh lên."
Cô xoay người ra ngoài, nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai đứa ở phía sau.
Quách Úy vẫn đang làm việc trong thư phòng, không thể nghe rõ được động tĩnh ở bên ngoài. Anh đang có một cuộc họp video với phía bên Nam Phi, đợi đến khi kết thúc cũng đã là một tiếng đồng hồ sau. Anh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc lá. Anh mở ngăn kéo và lấy hộp thuốc lá ra.
Rút ra một điếu thuốc, mắt Quách Úy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh lại không châm thuốc, sau một lúc lâu, anh đặt nó trở lại hộp.
Anh tắt máy tính, cầm ly nước bước ra khỏi thư phòng, Tô Dĩnh thì lại đang nằm ở trên ghế sofa xem tài liệu.
Quách Úy đi rót nước, sau đó vòng trở lại, khẽ cúi người xuống đưa tay ra véo mặt cô.
Ban đầu, Tô Dĩnh phớt lờ anh. Ai biết được người đàn ông này được nước làm tới véo mãi không buông, cô nhún vai tránh tay anh ra.
Quách Úy cười cười, lại dùng ngón trỏ khều môi và cằm của cô. Mùi trên đầu ngón tay anh rất đặc biệt, là mùi của sữa tắm thông thường ở nhà hòa lẫn với một chút mùi thuốc lá; bàn tay anh hơi lạnh, nhưng không quá thô ráp.
Bàn tay còn lại của anh vẫn đang cầm ly nước, đôi chân dài đứng ở trước mặt cô một cách thản nhiên và tùy ý, như thể đối với việc trêu chọc này, anh không hề cảm thấy mệt.
Tô Dĩnh ngước lên trừng anh, mở miệng ra cố cắn ngón tay kia.
Ai ngờ phản ứng của Quách Úy rất nhanh nhẹn, cổ tay anh vừa thu vừa lật, sau đó hai ngón tay nhanh chóng bóp má cô.
Miệng của Tô Dĩnh bị buộc phải chu lên, để lộ ra một vài chiếc răng trắng: "Anh thật trẻ con." Cô không thể nói rõ ràng.
Quách Úy cười lớn, lúc này mới rút tay lại, ngồi xuống ghế sofa.
"Niệm Niệm và Thần Thần đang ngủ à?" Quách Úy hỏi.
Tô Dĩnh gật đầu.
Anh uống nước: "Em đang xem gì vậy?"
Tô Dĩnh giơ hai chân lên, rất tự nhiên gác lên đùi anh: "Thiết kế kiểu dáng và cách may quần áo." Đột nhiên nhớ đến quần áo trên người, anh vẫn chưa nhìn thấy chúng, cô ngồi dậy, kéo vạt áo và hỏi: "Nhìn xem, chiếc áo này thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!