Chương 31: (Vô Đề)

Trên đường đến đó, Tô Dĩnh đã mua một vài món đồ bổ cao cấp. Về quê tham gia lễ tang nên không tiện đem gì về, nhưng Tết nhất lại không thể tay không mà đến.

Lúc đến nơi thì cũng đã hai ba giờ chiều, mẹ Cừu đã lôi Trịnh Nhiễm về ở được vài ngày, hơn nữa Thần Thần rất nghịch ngợm, ngôi nhà vắng vẻ cuối cùng cũng có chút náo nhiệt lên.

Người giúp việc đến mở cửa, nhân tiện cầm lấy đồ trên tay cô.

Mẹ Cừu ló đầu từ trên lầu xuống, vui vẻ nói: "Tiểu Dĩnh đã về rồi?!"

Xưng hô này không khỏi khiến Tô Dĩnh sửng sốt: "Vâng, mẹ."

"Sao con không nói trước, để cơm tối mẹ chuẩn bị thêm vài món ngon." Mẹ Cừu nói với người trong bếp: "Dì, đi siêu thị mua một ít hải sản, nhớ lấy những thứ tươi ngon nhất."

Tô Dĩnh thụ sủng nhược kinh: "Không cần phiền vậy đâu mẹ."

"Có phiền hà gì đâu." Bà mỉm cười, vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang: "Niệm Niệm, đến đây, để bà xem con có gầy hay không, bao lì xì bà đã để sẵn, chỉ chờ con về thôi."

Tô Dĩnh vỗ vai Cố Niệm, nói nhỏ: "Mau đi đi."

Niệm Niệm nhìn Tô Dĩnh, mỉm cười, đá giày ra, vui vẻ chạy đến chỗ mẹ Cừu.

Trịnh Lãng Hiên đã mang Thần Thần ra ngoài tản bộ, Tô Dĩnh đi một vòng ở tầng một, cuối cùng tìm thấy Trịnh Nhiễm ở ngoài ban công của thư phòng. Trên người chị đắp một cái chăn, đang nằm trên ghế đọc sách và phơi nắng.

Tô Dĩnh nhỏ giọng, từ cửa kính thăm dò, kéo dài giọng nói: "Sư phụ!"

Trịnh Nhiễm đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liếc nhìn cô: "Gọi ai vậy?"

Tô Dĩnh chép miệng, xoay người lại dựa lưng vào cửa kính: "Chị bớt giả vờ đi, bên cạnh cũng không có ai khác."

Trịnh Nhiễm hừ một tiếng: "Tôi không nói sẽ nhận cô làm học trò."

Lật hai trang sách, chị lại hỏi: "Đã ly hôn chưa?"

"Chị cũng thực thù dai, tâm trạng của tôi lúc đó không tốt, nói chuyện có hơi mạnh miệng." Cô cúi đầu và nghịch móng tay.

"Không ly hôn nữa?"

Tô Dĩnh liếc chị: "Chị mong tôi ly hôn với anh ấy như vậy sao? Có ích gì cho chị không?"

Khóe miệng của Trịnh Nhiễm nâng lên, nụ cười tan chảy dưới ánh nắng vàng ấm áp, khá dịu dàng và ưa nhìn, nhưng nói chuyện lại rất lệch quẻ: "Cái lợi chính là được xem náo nhiệt."

Tô Dĩnh hung hăng liếc xéo chị một cái, xoay người đi ra ngoài.

Mẹ Cừu đã vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, xoắn tay áo lên định vào giúp một tay, lấy lòng. Ba mẹ mất sớm, cô không có nhiều cơ hội ở chung với bậc cha mẹ, nhất thời không biết cách giao tiếp với nhau như thế nào, lại thầm nghĩ bản tính ngoan ngoãn chắc sẽ không quá phản cảm, vì vậy cô mỉm cười và bước đến bên cạnh mẹ chồng: "Để con giúp mẹ rửa rau."

Cô vặn vòi, vì khẩn trương nên không giữ được lực độ, sức nước quá lớn, bắn tung tóe lên rau và bật ra khỏi bồn rửa.

Mẹ Cừu vỗ nhẹ vào cánh tay cô, ngại cô tay chân vụng về: "Ôi thôi thôi, ra ngoài chơi với mọi người đi, đừng ở đây gây rối thêm cho mẹ nữa."

Đột nhiên, Tô Dĩnh nghĩ đến hình ảnh hòa hợp của mẹ chồng mình và Trịnh Nhiễm. Cô không khỏi bĩu môi, mạnh dạn ôm lấy cánh tay bà: "Năm tới con ở nhà, sẽ giúp mẹ chia sẻ công việc nhà."

Mẹ Cừu nói: "Việc nhà không cần con làm, chỉ cần trở về ăn thêm vài bữa cơm là được." Bà dùng giẻ lau nước đi: "Các con đều có sự nghiệp. Nếu quá bận rộn thì mang Thần Thần và Niệm Niệm đến đây, ngôi nhà này có thể sống động hơn một chút."

Tô Dĩnh đặc biệt ngạc nhiên. Trong một lúc, cô không biết phải nói gì, cổ tay áo bị dính một chút nước. Cô lại hỏi: "Mẹ không thấy phiền sao?"

Bà cười nói: "Bằng số tuổi này của mẹ còn sợ bị phiền vài ngày sao?!"

Bà nhét đĩa trái cây vào tay cô và đuổi ra ngoài.

Tô Dĩnh thong thả đi ra ngoài, lấy một quả dâu tây cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, rất mộng nước. Đột nhiên cô dừng lại và quay ngược trở vào. Như một tên trộm nép vào cửa bếp, thò đầu vào và nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!