Chương 26: (Vô Đề)

Bọn họ đến quán bar của một người bạn Triệu Bình Giang. Người bạn cố tình đặt phòng VIP cao cấp. Triệu Bình Giang không đi, chọn hai vị trí trên quầy bar. Đến nơi này giải trí mà ở trong phòng riêng thì quá nhàm chán, tất nhiên là họ muốn hòa nhập với đám đông để phóng thích bản năng của mình rồi.

Xung quanh là ánh đèn chói mắt cùng với âm nhạc sập sình điếc tai, căn bản là không thể nghe thấy đối phương nói gì cả.

Triệu Bình Giang nới lỏng cà vạt và mở hai nút trên cùng của áo sơ mi ra, miệng ngậm điếu thuốc, cơ thể miễn cưỡng lắc lư theo điệu nhạc, nâng ly của mình lên đưa về phía Quách Úy.

Quách Úy khẽ nghiêng người chạm ly với anh ta, ánh mắt hạ xuống nhấp một ngụm rượu.

Anh ta đứng dậy đến bên cạnh anh và hỏi: "Cậu có tâm sự à?"

Quách Úy nói: "Không có."

"Vậy sao lại đổi ý ra ngoài uống?"

"Không có ai ở nhà, ra ngoài tiếp cậu một bữa." Anh nói dối.

Triệu Bình Giang khẽ nói: "Cảm ơn ông anh đã bố thí." Lại nhịn không được chế nhạo anh: "Nhìn vẻ mặt trầm trọng này của anh đi, cuộc sống vợ chồng vốn ngọt ngào lắm mà, đến đây thật sự là không thích hợp một chút nào. Ngay từ đầu tôi đã giác ngộ nhiều lần cho cậu, chỉ bằng dáng dấp ngon lành cùng với giá trị con người này, cậu đi ra ngoài có thể ươm mầm cả một khu rừng rậm, ai ngờ cậu lại chọn trồng một cái cây nhỏ."

Quách Úy quay đầu lại nhìn anh ta: "Nói cái gì? Nghe không rõ."

"Nói cậu lãng tai." Triệu Bình Giang cười: "Được rồi, ông già, uống cạn."

Quách Úy không quan tâm cho lắm, đem rượu Whisky trong ly uống cạn.

DJ đã thay đổi một bài nhạc khác, người phục vụ lại đem lên cho họ một chai Martell, hôm nay tất cả đều là rượu mạnh. Triệu Bình Giang nhận ra anh có vẻ bất thường, nhưng bề ngoài lại nhìn không ra một chút manh mối nào, biết anh không phải là người dễ dàng tâm sự với người khác, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Quách Úy chậm rãi nhấm nháp rượu, nheo mắt lại nhìn vào một chỗ một lúc lâu. Trốn tránh không phải là tác phong làm việc trước giờ của anh, khi nghe được cái tên đó, phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn rút lui.

Ngực nghẹn lại, không thể nói rõ là có cảm giác gì.

Một bàn tay quơ qua quơ lại trước mắt anh, Triệu Bình Giang nói to: "Hỏi cậu một chuyện."

Quách Úy quay đầu lại: "Cái gì?"

"Dự án ở Nam Phi tiến triển thế nào rồi?"

"Lợi nhuận tháng trước cao hơn dự kiến." Quách Úy nói.

"Cao bao nhiêu?"

Quách Úy nói: "Bí mật thương mại."

"Này, đừng có như vậy chứ Quách tổng." Triệu Bình Giang đặt tay lên vai anh, cười một cách gian manh: "Dựa vào mối quan hệ đi tiểu nặn bùn này của chúng ta, tôi sẽ phản bội cậu à?"

"Tôi chỉ tiểu thôi còn nặn bùn đều là do cậu tự chơi." Quách Úy cười cười, ngồi thẳng người dậy hất tay anh ta xuống: "Dữ liệu ở giai đoạn này không đại diện cho bất cứ điều gì cả, tình hình cụ thể vẫn phải đợi năm sau qua đó nhìn một chút mới chắc chắn được."

Sau khi trò chuyện về một vài vấn đề kinh doanh, âm nhạc khó chịu cuối cùng cũng dừng lại, tiếp sau đó là một điệu nhạc nhẹ nhàng, một nhóm thanh niên nam nữ ngay lập tức tràn vào sàn nhảy, ánh đèn mập mờ và mê say.

Có một bàn tay từ trên vai anh trượt xuống, nhẹ nhàng siết chặt cánh tay anh, Quách Úy cong chưa kịp quay đầu lại, một mùi nước hoa nồng nặc đã xộc vào mũi.

"Anh trai, anh có nhảy không?" Giọng nói ngọt đến phát ngấy.

Quách Úy nhìn qua, người phụ nữ mặc váy cột tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt vô cùng thanh tú và xinh đẹp, cánh tay kia vẫn luôn ôm lấy cánh tay anh, uể oải dựa vào trên bàn, không khác gì một con rắn nước.

Quách Úy không có né tránh, cũng không đón ý nói hùa mà chỉ nhẹ nhàng từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể nhảy."

"Không thể nhảy, hay là không muốn nhảy?"

Quách Úy thu lại ánh mắt, bàn tay lơ đãng lắc lắc ly rượu, nâng lên và ám chỉ với cô ta. Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón đeo nhẫn vô cùng chói mắt, không khác gì một câu thần chú trói buộc một người đàn ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!