Chương 25: (Vô Đề)

Trong cuộc đời này, thứ mà Trịnh Nhiễm thiếu nhất chính là bạn bè, người có cảm tình tốt duy nhất cũng chỉ có Dương Thần.

Từ thời trung học, hai người không có gì là không thể kể cho nhau nghe. Cho đến rất nhiều năm sau, họ lại cùng chung chí hướng đăng ký vào cùng một trường đại học. Những người có tính cách kỳ lạ thường sẽ rất trung thành với tình bạn, Dương Thần khiến cho chị trở nên vui vẻ và dần bớt cảm thấy cô đơn.

Về sau, Dương Thần và Quách Úy thông qua chị mà gặp nhau. Chị nhìn cô bạn thân của mình yêu đương, kết hôn, sinh con, và mối quan hệ của họ cũng từ bạn bè mà trở thành người thân.

Năm đó, cuộc sống của Dương Thần rơi vào bế tắc, cô ấy bắt đầu hút thuốc và uống rượu, đi đến nhiều nơi mà trước đây cô ấy chưa bao giờ đến, cả người đều trở nên chán nản và tuyệt vọng. Trịnh Nhiễm tự hỏi, tại sao người bên cạnh cô ấy lại quá mức dung túng và không kiềm chế cô ấy lại?!

Sau khi biết tin ly hôn của hai người, Trịnh Nhiễm đã thấy được nỗi đau của Dương Thần, nhưng Quách Úy thì trông vẫn tươi tắn và vui vẻ, không khác gì so với bình thường. Chị không cần hỏi nguyên do, ngay lập tức đem toàn bộ lỗi lầm đều đỗ cho Quách Úy. Chị cảm thấy Quách Úy quá thờ ơ và thiếu trách nhiệm của một người đàn ông.

Quá lâu để có thể chết tâm, Dương Thần muốn cho mình một không gian để nhìn nhận lại vấn đề, nên cô ấy đã lựa chọn một mình bỏ đi.

Mà không quá hai ba năm ngắn ngủi, Quách Úy lại tái hôn.

Trên thực tế, nếu suy nghĩ một cách hợp tình hợp lý thì sự xuất hiện của Tô Dĩnh là chuyện của sau này và nó hoàn toàn không liên quan gì đến thất bại trong hôn nhân của bọn họ. Trịnh Nhiễm đối với cậu em trai trên danh nghĩa này rất thất vọng. Nói cho cùng, chẳng qua là chị chỉ không ưa gì Quách Úy, định kiến ​​của chị đối với Tô Dĩnh là hoàn toàn quá mức bất công.

Im lặng một lúc, Trịnh Nhiễm nói: "Cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi đã quen ở một mình."

"Cho nên tính cách mới quái gở như vậy."

Trịnh Nhiễm liếc nhìn Tô Dĩnh, phớt lờ cô, ánh mắt quay trở lại nhìn vào máy tính.

Tô Dĩnh đến phía sau chị và nói: "Đám mây và gợn nước màu xanh trông đẹp hơn."

Có lẽ là do khoảnh khắc suy ngẫm vừa rồi, Trịnh Nhiễm nói chuyện có vẻ dễ gần hơn: "Sợi vàng của chất liệu màu đỏ rất sang trọng."

"Ừ, nhưng màu sắc hơi lỗi thời."

Trịnh Nhiễm dừng lại, nhìn đi nhìn lại vài lần mà không nói gì.

Sau đó, Tô Dĩnh liếc qua, cuối cùng Trịnh Nhiễm đã mua cuộn vải gợn nước màu xanh lam.

Tô Dĩnh nghĩ, trong lòng của Trịnh Nhiễm vốn đã có lựa chọn của chính mình. Có lẽ chị cũng đang hy vọng rằng sẽ có một ai đó đưa ra gợi ý và thảo luận cùng với chị, ngay cả khi họ có bất đồng ý kiến hoặc là cùng có chung một chí hướng.

Tối thứ Sáu, Vương Việt Bân cuối cùng cũng đã về sớm, trong tay anh ta cầm một túi sườn heo sống và hai món điểm tâm ngọt. Sau khi vào nhà, anh ta không kịp thay quần áo đã cúi đầu hôn lên trán của Trịnh Nhiễm, trông rất thâm tình.

Khuôn mặt Trịnh Nhiễm hiếm khi xuất hiện nụ cười, chị nói: "Hôm nay sao lại về sớm vậy? Lãnh đạo của anh chịu thả người sớm vậy à?"

Vương Việt Bân chạm vào tóc chị: "Cuối năm anh thực sự có hơi bận rộn, cũng may là vợ anh biết thông cảm. Tháng Tư năm sau, anh nhất định sẽ dành thời gian để đưa em đi du lịch."

Anh ta luôn biết cách nói chuyện ngọt ngào, chỉ một vài lời dỗ dành đã khiến lông mày của Trịnh Nhiễm giãn hết ra, chị sẳn giọng: "Cũng chỉ biết nói thôi, lần trước có đi được đâu?"

"Lần này mà không đi thì anh là một con chó con."

Nói xong anh ta còn kêu "Wang Wang" hai lần, khiến Trịnh Nhiễm cười lớn.

Trịnh Nhiễm chợt nhớ đến: "Sáng mai em đến bệnh viện, anh có thời gian không?"

Vương Việt Bân tạm dừng lại, nói: "Tất nhiên là có." Anh ta rút điện thoại di động ra và nhìn hai lần, sau đó cau mày: "Ngày mai... anh quên mất ngày mai còn phải đi đến một vài đơn vị, em cũng biết là cuối năm bận rộn, anh sợ... "

Tô Dĩnh đang chuẩn bị ra về, nghe vậy thì nói: "Ngày mai tôi có thời gian, có thể đưa chị Trịnh Nhiễm đi một chuyến."

Vương Việt Bân quay đầu lại, cười nói: "Em dâu ở lại ăn cơm xong rồi hẳn về. Tôi đã mua xương sườn dự phòng, hôm nay ở lại nếm thử món sở trường của tôi đi."

Tô Dĩnh mặc áo khoác vào: "Không cần đâu, tôi về nhà ăn."

"Những ngày này vất vả cho cô rồi, giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, hôm khác nhất định sẽ trịnh trọng cảm ơn cô và Quách Úy."

Tô Dĩnh mỉm cười: "Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!