Chương 24: (Vô Đề)

Chạng vạng tối họ đến đó, nhưng chỉ thấy một mình Trịnh Nhiễm ở nhà.

Mẹ Cừu cầm chìa khóa mở cửa, Tô Dĩnh đi theo ở phía sau, trên tay cầm không ít đồ bổ cao cấp mà cô vừa mua. Lần này cô đến là có mục đích, tâm ý không thể so sánh với lúc trước.

Bắp chân của Trịnh Nhiễm được quấn băng, nửa người nằm ở trên giường. Thấy Tô Dĩnh cũng đi theo, chị ta gật đầu xem như chào hỏi.

Tô Dĩnh nói một cách lịch sự: "Nghe mẹ nói chị bị gãy chân, nên ghé qua xem thế nào, có đỡ hơn chút nào không?"

Trịnh Nhiễm qua loa cười cười: "Khá hơn nhiều rồi."

Chỉ với ba từ, chị ta đã ngậm miệng lại, vì vậy Tô Dĩnh không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.

Bà chị này đối xử với mọi người rất lãnh đạm, với cô cũng vậy, thậm chí còn có ý thù địch hơn, Tô Dĩnh cũng không biết mình đã đắc tội gì với chị ta.

Trong một khoảnh khắc, cô thật sự muốn lùi bước, nhưng liếc nhìn cuốn tạp chí thời trang đang mở ra đặt ở trên đầu giường, cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ của mình.

Nếu là mười năm trước, Tô Dĩnh chắc chắn sẽ rất khinh thường loại người như Trịnh Nhiễm. Chị ta cao ngạo, chính cô còn cao ngạo hơn vài phần. Nhưng trải qua nhiều năm, mọi người đều sẽ học cách cúi đầu và thích nghi với cuộc sống đầy gai góc này, và sẽ muốn đạt được mục tiêu của mình một cách thành thục và lý trí hơn. Tại thời điểm này, các điều kiện trước mắt của Trịnh Nhiễm rất phù hợp và vô cùng chất lượng.

Do cô là người mới nhập môn, sau này đạt được thành quả chắc sẽ phần nào nguôi đi sự oan uổng này.

Mẹ Cừu đặt thức ăn và canh bồ câu lên chiếc bàn nhỏ, nhịn không được phàn nàn: "Giờ này đã mấy giờ rồi, sao không thấy bóng dáng Vương Việt Bân đâu cả? Đúng lý ra biết con bây giờ đi đứng bất tiện, nó nên về sớm mới phải."

"Có thể là anh ấy có tiệc xã giao."

Mẹ Cừu nói: "Sao có thể tiếp tục như vậy được, hay là con chuyển về nhà một thời gian, đợi chân lành lại rồi trở về, cũng đỡ để ba con suốt ngày lo lắng."

"Dì Cừu, con không quen sống ở nơi khác." Giọng chị ta rất hiếm khi nũng nịu như vậy.

"Con đó hả, chuyện gì cũng không chịu để tâm. Chồng không về cũng không thèm hỏi. Cho dù đàn ông đối với con có ngàn theo trăm như ý, cũng sẽ bị chốn phồn hoa cám dỗ..."

"Dì Cừu, anh ấy sẽ không như vậy đâu."

"Ngay cả khi như vậy, con cũng phải để mắt đến nó. Gia đình vốn đã thiếu một đứa con nối dõi, nền tảng hôn nhân làm sao mà ổn định được?!"

"Lại nữa rồi." Trịnh Nhiễm lầm bầm, chậm rãi uống canh.

Mẹ Cừu thở dài: "Thôi bỏ đi, đừng nói về chuyện này nữa, nhanh chóng dọn đồ về nhà với dì."

"Con sẽ không đi."

Bà chống nạnh: "Không đi cũng phải đi."

Trịnh Nhiễm vẫn lắc đầu: "Không đi."

Tô Dĩnh ngồi bên cạnh bị xem như không khí, sau khi nghe được một lúc lâu, cô nhân cơ hội nói: "Hay là, để con mỗi ngày đến đây chăm sóc chị ấy?!"

Cả hai đồng loạt nhìn về phía cô.

Mẹ Cừu: "Con?"

Tô Dĩnh nói: "Bây giờ cửa hàng đã đóng cửa, vừa vặn không có gì để làm."

"Đóng cửa?"

Nhìn vào biểu cảm ngạc nhiên của hai người, có lẽ là không biết chuyện cửa hàng bị cháy. Có vẻ như Quách Úy đã không đề cập một chữ nào đến chuyện này, điều này khiến cô cảm thấy khá thoải mái.

Tô Dĩnh chỉ nói: "Công việc kinh doanh không được tốt lắm."

Biểu hiện trên mặt của mẹ Cừu chính là "Tôi biết ngay mà", nhưng bà vẫn an ủi: "Cửa hàng của con nên đóng cửa càng sớm càng tốt, sang năm tìm một chỗ tốt hơn mà làm." Mặc dù bà không hài lòng với cô con dâu mới này, nhưng mà chuyện cũng đã rồi, bà vẫn thật tâm hy vọng rằng người trong nhà hòa thuận vui vẻ, và cũng muốn họ qua lại thân thiết hơn, vì vậy bà đã ngầm chấp nhận lời đề nghị này của Tô Dĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!