Tô Dĩnh lúc tỉnh lúc mơ, giày vò cho đến rạng sáng, nhưng vẫn bị Quách Úy kéo đến bệnh viện để truyền nước.
Ba giờ sáng, cô tỉnh lại một lần, nhưng lại không thể nhớ được những gì mà đêm nay cô đã mơ thấy.
Quách Úy cấm ống hút vào ly nước đưa đến bên miệng Tô Dĩnh. Cô vừa mở miệng, nước ấm liền lập tức làm ướt cổ họng, cơ thể cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô vừa háo hức uống nước, vừa ngẩng đầu lên nhìn chầm chầm vào người đàn ông này.
Biểu hiện của Quách Úy rất tự nhiên: "Uống chậm thôi." Lại hỏi: "Em nhìn gì?"
Tô Dĩnh lắc đầu.
Khi cô uống xong, Quách Úy đặt ly nước lên tủ, anh nói: "Vẫn còn một túi dịch, em ngủ thêm một lúc nữa đi."
Giọng nói của Tô Dĩnh không như thường lệ, rất nhẹ và mềm mại: "Bát mì kia tôi chỉ mới ăn được có vài miếng."
Quách Úy chạm vào tóc cô: "Em đói?"
Từ trưa hôm qua đến giờ cô hầu như không ăn gì, thật vất vả lắm mới có được một bát mì suông nóng hổi, nhưng lại chưa ăn xong. Cô gật đầu.
Quách Úy đứng dậy, dặn cô đừng ngủ trước, nhớ chú ý túi dịch nhỏ giọt trên đầu, sau đó mặc áo khoác và đi ra ngoài. Anh sợ đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi không đủ ngon nên lái xe ra ngoài mua.
Bầu trời dường như được phủ một lớp mực dày, ánh trăng cũng không thể ló dạng.
Đường phố lúc ba giờ sáng vắng tanh, mọi thứ tĩnh lặng, ánh đèn đường mờ ảo càng khiến cho mọi thứ trở nên tịch mịch cô liêu hơn.
Quách Úy tìm ở dọc đường. Chỉ có tiệm thịt nướng và tiệm lẩu là vẫn mở. Chạy thêm một số con phố liên tiếp, cuối cùng cũng nhìn thấy một tiệm cháo Chao Sơn 24 giờ ở một góc hẻo lánh.
Chỉ mất nửa giờ để quay lại, anh chưa từng nghĩ đến mình lại có thể lái xe nhanh đến vậy, chẳng qua là anh sốt ruột, sợ cháo nguội lạnh, sợ ai đó đợi lâu. Anh không ngờ mình lại để tâm đến vậy, ngẫm lại bản thân cũng thấy buồn cười.
Khi trở lại phòng bệnh, Tô Dĩnh rất nghe lời không có ngủ. Cô ngước nhìn chăm chú vào túi dịch nhỏ giọt, miệng hơi cử động, trông rất ngốc.
Quách Úy đã mua hai loại cháo và một vài món khai vị. Đầu tiên anh lấy một phần cháo đậu đỏ nấu với bánh trôi, ngồi ở phía sau Tô Dĩnh, múc nó bằng một cái muỗng nhỏ, thổi thổi và trực tiếp đưa đến bên miệng cô.
Do dự một lúc, Tô Dĩnh mở miệng ra và nuốt vào, những hạt đậu đỏ nhỏ mịn, bánh trôi mềm và dẻo, vừa cho vào miệng đã cảm thấy ngọt thanh.
Cô định cầm lấy muỗng: "Để tôi tự ăn."
"Đừng lộn xộn, cẩn thận kim truyền."
Âm mũi của Tô Dĩnh rất nặng: "Tôi không phải là một đứa trẻ."
Quách Úy mỉm cười, thấp giọng nói: "Không phải vậy thì phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt."
Tô Dĩnh không lên tiếng, ngả người ra sau, yên lặng ăn cháo anh đút cho.
Đã thật lâu rồi cô không có ngã bệnh, trong ấn tượng mơ hồ của cô thì những lần ấy cô đều qua loa uống một vài loại thuốc cảm gắng gượng qua đi. Sau này, khi có Niệm Niệm, cô đặc biệt chú ý đến tình trạng thể chất của mình hơn. Lúc đó, cô sợ rằng nếu bị bệnh thì cô sẽ không có cách nào chăm sóc cho con.
Cho đến bây giờ cô luôn là người phải một mình gồng gánh vượt qua mọi thứ, và mối quan tâm cùng với sự ấm áp đến từ nửa kia này đã rất lâu rồi cô không được trải nghiệm qua.
Những người mắc bệnh dường như mong manh và nhạy cảm hơn so với những người bình thường. Trước kia đều từng chút từng chút một vượt qua gian khổ, khó tránh khỏi lo lắng, lại bởi vì trong lòng còn có khúc mắc, tự biết mình đối với anh không được công bằng, trong nội tâm không khống chế được mà hướng về phía anh một chút.
Tô Dĩnh vùi vào lòng anh và nói: "Anh cũng ăn đi."
"Tôi không đói."
"Cứ nếm thử đi." Cô giơ cánh tay anh lên và đẩy nó lên, món cháo đặc sệt vô tình dính vào cằm anh, vết nước sáng bóng.
Quách Úy đưa cho cô một cái nhìn cảnh cáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!