Chương 20: (Vô Đề)

Quách Úy tắm xong đi ra, tìm thấy Tô Dĩnh ở trong thư phòng.

Cô mặc một chiếc áo choàng ngủ, và đang cuộn tròn ở trên ghế sofa, hai ngón tay cầm điếu thuốc, liên tục hút không ngừng.

Đêm khuya tĩnh lặng, đèn bàn đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Quách Úy quấn khăn quanh cổ, lau tóc, bước qua và rút thuốc khỏi tay cô.

"Sao em không đi ngủ?"

Tô Dĩnh không ngẩng đầu lên, ngón tay cô cuộn dây áo ngủ: "Anh đã cho người đó bao nhiêu tiền?"

Quách Úy ấn điếu thuốc xuống gạt tàn, đi đến chỗ cô và ngồi xuống: "Không quá nhiều, cũng không quá ít."

Tô Dĩnh không hỏi con số cụ thể: "Tôi đã cho rằng anh gọi anh ta ra là vì muốn đánh nhau."

"Trông tôi giống một người bốc đồng lắm sao?"

Tô Dĩnh nhún vai.

Quách Úy nói: "Đánh người là cách không hiệu quả nhất. Nó sẽ không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại càng gây thêm rắc rối. Trong tình huống bình thường, không nên dùng cách này."

"Là sợ đánh không lại thì có."

Quách Úy nửa thật nửa giả gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng vậy, cũng hơi lo."

Tô Dĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt. Hiện giờ cô đang ở trong tâm trạng sa sút, không muốn nói chuyện và di chuyển.

Một lúc sau, Quách Úy hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Tô Dĩnh nằm xuống gối đầu lên tay vịn, cảm thấy yếu đuối: "Anh vẫn còn tiền chứ? Tôi sẽ trả lại từ từ cho anh."

Quách Úy nói: "Nhớ trả tiền lãi."

"Viên thạch anh tím mà anh cho tôi, chắc là rất quý?!"

Quách Úy cầm tờ tạp chí bên cạnh lên, lật nó ra và chăm chú nhìn: "Thư ký tìm giúp, không quý lắm."

"Đừng an ủi tôi, trước đây tôi đã bí mật kiểm tra."

Quách Úy: "..."

Tô Dĩnh nói: "Anh nói đúng. Tôi bốc đồng, không đủ lý trí và quá dễ dàng cảm xúc hóa. Những điểm yếu này thật sự có thể trở thành điểm yếu trí mạng, và bây giờ tôi đã thật sự rước lấy hậu quả."

Anh dừng lại: "Em dường như cho rằng ngày hôm đó em đã không phạm sai lầm?"

"Tôi đã nghĩ như vậy."

Thật dễ dàng để mọi người đánh mất trái tim của họ trước lợi ích, họ trở nên hẹp hòi, ích kỷ và xấu xí. Trước đây, cô không như vậy, nhưng càng trải nghiệm, cô càng sợ hãi. Nếu có thể dự đoán được kết quả, có thể Tô Dĩnh sẽ không đủ can đảm để ra mặt giúp Chu Phàm. Tiền thực sự có thể đo lường được trái tim của mọi người. Không phải là cô coi trọng nó quá nhiều, nhưng cô cũng thân bất do kỷ, bởi vì hầu như toàn bộ tích góp của cô đều đã được dồn hết vào việc kinh doanh này, nó bao gồm cả kỳ vọng, niềm tin vào cuộc sống mà cô đã ký thác ở giai đoạn này. Cô sẵn sàng giúp cô ấy, nhưng lại không muốn hay bàn tay trắng.

Tô Dĩnh nói: "Nếu tôi có thể bình tĩnh một chút và không chọc giận hắn ta, ngay cả khi tôi có một chút thiệt thòi, tình hình có lẽ sẽ không quá tồi tệ."

Quách Úy nói: "Em đừng nên như vậy. Sẽ không có ý nghĩa gì khi cứ bới móc mọi thứ sau khi chúng đã qua."

Tô Dĩnh im lặng.

Hai người im lặng một lúc.

Quách Úy xem tạp chí đến phát chán, đột nhiên hỏi: "Muốn nghe lời khuyên của tôi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!