Nhịp chuyển động của kim đồng hồ khiến cho căn phòng càng thêm có cảm giác yên tĩnh hơn, và ánh sáng mềm mại phát ra từ đèn ngủ phía trên đầu giường cũng khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ.
Tô Dĩnh vẫn còn đang dùng chân phải bám vào eo anh, thỉnh thoảng lắc chân, tạo thành một cái bóng mờ ở trên tường.
Sau khi Quách Úy nói xong, anh không nói thêm gì nữa cả. Tư thế nằm nghiêng vẫn không thay đổi, hơi thở của anh cũng bắt đầu nhẹ dần.
Đợi thêm một lúc, Tô Dĩnh ngáp: "Anh không có gì muốn nói với tôi à?"
Giọng anh lười biếng: "Em muốn nghe gì?"
"Thôi vậy." Động tác hạ chân xuống của cô không được nhẹ nhàng cho lắm, tiếng động xoay người cũng lớn: "Ngủ đi."
Nhưng trước khi chạm chân xuống sàn, Quách Úy lại xoay người ngồi dậy giữ cổ tay cô lại. Anh hơi cúi lưng, chân sau hơi cong, thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo kia hầu như che khuất hơn phân nửa cơ thể anh.
Biểu hiện của người đàn ông không rõ ràng lắm, nhưng ánh sáng trong mắt anh lại trực tiếp chiếu thẳng vào cô.
"Nơi đó có đau không?" Thật lâu sau anh mới hỏi.
Tô Dĩnh mím môi: "Anh hỏi nơi nào?"
"Mặt hay trán?"
"Anh không hỏi còn không sao, vừa hỏi xong thì chỗ nào tôi cũng thấy đau." Cô tỏ vẻ mình vô cùng đáng thương.
Quách Úy hừ cười, lại nhìn cô trong vài giây, rồi đột nhiên cúi xuống nắm lấy cằm cô: "Nhìn một chút."
Một tiếng này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tô Dĩnh bị bắt ngẩng đầu lên, không khỏi mím môi dưới.
Vết bầm trên má cô còn tệ hơn buổi chiều, sưng vù lên, giống như đang ngậm cái gì đó trong miệng.
Khi Quách Úy chạm mu bàn tay vào, Tô Dĩnh lập tức nhe răng trợn mắt: "Shhh... đau..."
Bị tiếng rên của cô làm cho kinh ngạc, anh có chút dở khóc dở cười: "Tôi căn bản là chưa có đụng đến."
"Như vậy cũng đau."
Trong nhiều năm qua, Tô Dĩnh đã quen với việc không sử dụng điểm yếu vốn có của phụ nữ để giành lấy cảm tình của một người đàn ông. Cô không thể đánh giá có bao nhiêu yếu tố giả tạo trong hành vi của mình, nhưng cô biết rằng nó có hiệu quả đối với Quách Úy. Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng nữa, đôi mắt anh dịu lại, và độ cong của miệng anh cũng dần dần nhếch lên.
Tô Dĩnh dựa vào vòng tay anh: "Hết giận chưa?"
"Thật hiếm khi em vẫn biết." Anh cố đẩy cô ra, nhưng không thực sự đẩy, tùy theo ý cô.
Im lặng một lúc, Quách Úy mới nói với giọng nghiêm túc: "Cách xử lý tình huống hôm nay của em quá ngây thơ."
Tô Dĩnh nói thầm trong lòng: Lại bắt đầu rồi.
Cô ra sức chớp mắt, nỗ lực đánh lên yếu tố tinh thần.
"Tôi không mong đợi em làm bất cứ điều gì với loại người du côn du thủ đó." Quách Úy lạnh lùng nói: "Em có cần một khẩu súng không? Giúp em một tay, trực tiếp làm nổ tung đầu của em ra?!"
Tô Dĩnh lại nói thầm: Anh mà làm được thì coi như anh có năng lực.
Nhưng cô chỉ nghĩ vậy thôi, không dám nói một lời.
Quách Úy: "Em dám cầm cổ bình hoa đâm người ta. Em có khác gì người ta không? Em nghĩ mình vẫn còn hai mươi tuổi, không có chuyện xấu gì mà em chưa từng làm qua, chỉ biết cứng đối cứng đen ăn đen?"
Anh nói mà không có một chút lưu tình nào, Tô Dĩnh thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn anh.
"Tạm thời chưa vội trở mặt." Anh ấn cô lại và nói: "Tôi vẫn nhớ đến những lời mà em đã từng nói với người lái xe trong vụ tai nạn xe hơi lần đó, tôi cho rằng ngay cả khi em không suy xét đến sự tồn tại của cái gia đình này, thì cũng sẽ suy xét đến Niệm Niệm, sau đó suy nghĩ kỹ càng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!