Chương 16: (Vô Đề)

Vốn cho rằng chỉ cần uống cà phê xong là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể đưa mẹ chồng về nhà một cách hoàn chỉnh.

Ai ngờ mẹ Cừu lại tâm huyết dâng trào, đóng gói một vài món điểm tâm ngọt, muốn mang đến cho Trịnh Nhiễm.

Tô Dĩnh vốn định đưa bà đến đó xong sẽ rời đi trước, nhưng bà mẹ chồng này lại rất ham vui, một hai bắt cô phải ở lại với bà cho bằng được.

Đây cũng xem như là lần đầu tiên Tô Dĩnh đến thăm viếng.

Mặc dù Trịnh Nhiễm và Quách Úy mang tiếng là chị em, nhưng điều kiện sống của họ lại hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Trịnh vốn là dòng dõi thư hương. Bối cảnh gia đình của Vương Việt Bân cũng rất đơn giản. Khi hai người kết hôn, họ đã mua trả góp một căn hộ hai phòng ngủ rộng 80 mét vuông. Hiện tại mỗi tháng vẫn còn đang trả góp theo định kỳ.

Khi Trịnh Nhiễm ra mở cửa, trên cổ chị ta còn đang treo một thước dây. Hôm nay Trịnh Nhiễm mặc một chiếc váy vải lanh suông dài màu trắng phủ đến bàn chân, cổ áo cao, kiểu váy rộng thùng thình kết hợp với mái tóc đen, trông có cảm giác rất thư thái.

Chị ta có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tô Dĩnh đứng ngoài cửa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, gật đầu xem như chào hỏi.

Tô Dĩnh cũng mỉm cười đáp lại.

"Dì Cừu, ngồi trước đi, con sắp xong rồi."

"Con cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm về bọn dì." Mẹ Cừu rất tự nhiên, nói.

Tô Dĩnh đi theo bà vào cửa, tầm mắt khẽ lệch về một hướng, sửng sờ.

Vị trí phòng ăn không có bàn ăn, mà thay vào đó là một khối bàn hình chữ nhật, phía trên đặt vài mảnh vải vụn, thước kẻ, kéo và bàn ủi. Phía sau bàn là máy may điện, máy vắt sổ và một số máy móc mà Tô Dĩnh không biết tên, trên tường treo rất nhiều loại vải, thẻ vật liệu và ống chỉ.

Trịnh Nhiễm đang đứng ở trước bàn, và đang cố định vật liệu màu vàng sẫm trên đó bằng một cây kim tròn.

Khu vực này tuy rằng rất nhỏ, nhiều thứ phức tạp, nhưng lại được sắp xếp rất logic.

Tô Dĩnh có hơi kinh ngạc, cô ngồi trên ghế sofa, không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Cô dùng giọng rất nhỏ để hỏi mẹ chồng: "Chị ấy thích may quần áo hả mẹ?"

Vì cả hai vốn không hợp nhau, mặc dù Tô Dĩnh rất tò mò, nhưng cô cũng không muốn cho đối phương biết rằng cô quá để ý đến chị ta.

Nhưng mẹ Cừu lại cao giọng, nói: "Tất nhiên rồi. Đi, mẹ đưa con đi tham quan một vòng."

Tô Dĩnh: "..."

Nhất thời có hơi mất mặt, Tô Dĩnh mím môi, mẹ Cừu kéo cổ tay cô đi về hướng hành lang.

Một trong những phòng ngủ trong nhà Trịnh Nhiễm đã được chuyển đổi thành phòng quần áo. Bốn góc được trang bị đèn led, khi bật công tắc lên, toàn bộ căn phòng trở nên sáng bừng.

Bốn phía là tủ quần áo nữ với đầy đủ các kiểu loại khác nhau, có đủ phong cách xuân hạ thu đông và các màu sắc khác biệt. Tô Dĩnh không khỏi ngạc nhiên, cô bước đến gần để nhìn kỹ hơn.

Hầu hết quần áo bên trong đều là sườn xám.

Và ở một góc phòng, có đặt một mô hình người mẫu. Trên đó là bộ sườn xám cách tân màu xanh nước biển xếp nếp ở phần eo. Cô đã từng thấy Trịnh Nhiễm mặc nó hôm sinh nhật của mẹ Cừu.

Tô Dĩnh quay đầu lại: "Này... tất cả đều là do chị ấy tự may?"

Mẹ Cừu gật đầu.

"Chị ấy không phải là giáo viên mỹ thuật sao?"

Mẹ Cừu nói một cách đầy tự hào: "Xem như là sở thích riêng đi."

Tô Dĩnh bước đến trước tủ quần áo, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua những bộ sườn xám bên trong, có bộ màu be ngắn kiểu dáng ôm sát hông, có bộ thì xẻ tà cao thấp ngực gợi cảm, có bộ là cổ đứng không tay cổ điển,...

Kiểu dáng của những bộ sườn xám này rất độc đáo, với các nút kết tinh xảo và những đường cắt may thẳng thớm. Bất kỳ một bộ nào trong số chúng cũng đều là một tuyệt tác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!