Chương 12: (Vô Đề)

Hôm nay, đường Hãn Dương đặc biệt tắc nghẽn. Vì trung tâm Ngân Hà nằm trong khu vực cốt lõi của con đường nên có rất nhiều người đứng trước cửa và nhiều phương tiện giao thông khác nhau xếp hàng dài cạnh đường để vào bãi đậu xe dưới lòng đất.

Phía sau trung tâm này có một công viên nửa chìm nửa nổi, có hồ băng nhân tạo và những quả bóng bay đầy màu sắc đang lơ lửng trên bầu trời. Xung quanh là những cây thường xanh có treo những biểu ngữ màu đỏ.

Không khí vô cùng sôi động, cho dù đang là mùa đông nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Tô Dĩnh bước vào cùng với đám đông, bên tai là tiếng âm nhạc ầm ĩ bao trùm.

Trung tâm mua sắm này lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Tô Dĩnh. Nó có tổng cộng bốn tầng và trên cao còn có một chiếc cầu nối liền giữa khu đông và khu tây. 

Cô đi vòng quanh mỗi cửa hàng, sau đó đi thang máy lên từng tầng một. Sau khi dành một chút thời gian quan sát, có lẽ Tô Dĩnh đã phần nào hiểu được cách bố trí tổng thể của trung tâm mua sắm này.

Tầng đầu tiên là một loạt các "Khu hình mẫu" và "Cửa hàng bách hóa sáng tạo", ngoài ra còn có một siêu thị hàng nhập khẩu. Tầng hai và tầng ba là các cửa hàng quần áo, cửa hàng giày dép và mũ nón khác nhau. Toàn bộ tầng bốn là tầng phục vụ ăn uống.

Có thể bắt gặp một số mô hình sáng tạo thú vị ở khắp mọi nơi trong trung tâm mua sắm này, chẳng hạn như "Gương ma thuật", "Cỗ máy búp bê thực tế", "Bức tường LED thông điệp"...

Đây là trung tâm mua sắm toàn diện thứ hai mà Ngân Hà tạo ra ở thành phố Khâu Hóa. Đúng như Quách Úy đã nói, nó có chức năng mua sắm, ăn uống, giải trí và tham quan, và là một thị trường dành cho giới trẻ. Nó chú trọng việc tập hợp các yếu tố thời trang và yếu tố xu hướng, phù hợp với sự yêu thích của người tiêu dùng.

Phải mất hơn một giờ để đi hết toàn bộ trung tâm này. Chân của Tô Dĩnh bị đau, cô tìm một chiếc ghế trong khu vực nghỉ ngơi để ngồi nghỉ.

Qua tấm bảo hộ bằng kính, cô có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh tầng một. Ánh sáng từ trên mái vòm chiếu xuống những viên gạch khiến chúng dường như phát ra ánh sáng lấp lánh. Đám đông chen chúc nhau như những con kiến. Tô Dĩnh ngồi bóp bắp chân, nhìn cảnh tượng ấy một cách thẩn thờ.

Nếu so sánh, cấp bậc cửa hàng của cô thật sự thấp đến mức không thể nào so sánh được với những cửa hàng ở đây. Nhận thức như vậy khiến Tô Dĩnh cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tô Dĩnh lặng lẽ thở dài, tiếng ồn ào xung quanh càng khiến cô thêm bực bội.

Khi Tô Dĩnh chuẩn bị rời đi, dường như có ai đó đang vỗ vai mình, nhìn lại, là mẹ Cừu và Trịnh Nhiễm.

"Mẹ và con gái" đứng đó tay trong tay, mỉm cười lịch sự nhìn cô. 

Tô Dĩnh đứng dậy: "Mẹ."

Cô lại bất giác nhìn vào cách ăn mặc của Trịnh Nhiễm. Mặc dù tính tình của người phụ nữ này có hơi cổ quái, nhưng cô phải công nhận rằng quần áo chị ta mặc thật sự rất đẹp.

Tô Dĩnh nhìn chị ta mỉm cười, xem như là chào hỏi.

Trịnh Nhiễm cũng co giãn một chút cơ mặt của mình.

"Nhìn phía sau trông rất giống con, mẹ còn tưởng mình nhìn lằm." Mẹ Cừu hỏi: "Con đến đây một mình à?"

"Vâng ạ, tùy tiện đến đây dạo một chút." Tô Dĩnh trước giờ không thể thân cận với mẹ chồng nổi, sợ cảnh xấu hổ, cô hỏi: "Mẹ đến mua sắm ạ?"

"Chỉ là ham vui thôi." Mẹ Cừu nâng chiếc túi mua sắm trên tay lên, chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt bà sáng lên: "Cửa hàng của con cũng ở đây à?"

Tô Dĩnh nói: "Không phải ạ!"

"Vậy thì ở đâu?"

"Thành phố quần áo phía sau phố đi bộ."

Nhất thời, mẹ Cừu không thể nhớ ra nó nằm ở đâu. Trịnh Nhiễm ở bên cạnh nhắc bà, bà oh lên hai tiếng, sau đó mới nhận ra mình có hơi thất thố, giọng nói sau đó đã giảm đi đáng kể. Nhưng biểu cảm chán ghét trên khuôn mặt kia muốn che giấu cũng đã không còn kịp nữa.

Tô Dĩnh không để bụng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đột nhiên, mẹ Cừu nói: "Cùng dùng bữa đi. Vừa kịp giờ ăn trưa. Ăn xong rồi hẳn về."

Tô Dĩnh do dự trong vài giây, đành phải nói: "Vậy thì để con mời mẹ." Cô nhìn lên lầu: "Có rất nhiều nhà hàng ở trên lầu, mẹ muốn ăn..."

"Ăn trong ba ngày mới khai trương, tất cả đều giảm giá 20%? Đúng là có ưu đãi thật, nhưng không đáng để xếp hàng. Nhìn những người đang đứng xếp hàng này đi." Bà nói xong, giơ ngón tay lên chỉ chỉ lên trên lầu, hừ nói: "Phải đợi đến ngày mai mới đến lượt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!