Hàn Phong Tuyết vác nguyên cái khối ưu tư nặng nề tiến thẳng tới Long Phụng Tề Vũ. Càng vào đời lâu cậu càng hiểu rõ thêm về cái thói đời bạo ngược hiểm ác. Những con người đang đeo trên mặt mình cái mặt nạ quý tộc giả tạo thì sau lưng đúng là một lũ bỉ ổi, vô lại.
Thân là tam hoàng tử lại lợi dụng người con gái của mình, lợi dụng bạn bè mình vào âm mưu phản quốc. Lũ hậu bối của bá tước, tử tước cũng dơ bẩn hạ lưu như nhau. Uy hiếp, cưỡng đoạt, kể cả cái thế lực chống lưng cho bọn chúng cũng giở mọi mánh khóe để đạt được mục đích.
Tóm lại vì đạt được mục đích mà không từ bất ký thủ đoạn nào, hơn nữa cho phép mình nhục mạ người khác mà còn tỏ ra vẻ thanh cao. Thậm chí còn chịu không nổi nửa lời sỉ nhục, nhìn như bọn họ tự cho rằng cái mạng chó của bọn họ cao quý hơn những người khác chắc.
Cái hư vinh do cái danh tạo ra đã tạo lên một sức ép vô hình và những kẻ tự cho mình là cao quý đã viện cớ mà chèn ép dân chúng. Những con người bình thường muốn yên ổn ở đây, muốn bảo vệ bản thân mình cùng người thân thì chỉ có thể trở lên mạnh mẽ.
Có trở nên mạnh mẽ thì tất cả về họ mới có thể mạnh được.
Cái áp lực của thế giới này giờ đang đè nặng lên Phong Tuyết nhưng nó chả làm cậu nhụt chí mà lại càng làm cậu hưng phấn thêm, càng xúc tiến ý chí của cậu.
Đang cáu tự dưng hình ảnh đáng yêu ngây thơ thuần khiết của Băng Hân Vân lại xuất hiện trong tâm trí cậu, đôi mắt trong treo không có chút giả dối . Có thể tồn tại ở một thế giới dơ bẩn như này mà không bị vẩn đục thì với cậu mà nói chỉ có hai người là Băng Hân Vân và mẹ của mình mà thôi.
Đấy cũng là ký do tại sao Phong Tuyết lại thích và muốn ở bên cạnh họ như vậy, không hề chịu tác động củ thế giới này, cứ tự do tự tại, không phải tranh đấu với bất cứ ai
Trong lúc mãi nghĩ ngợi, Phong Tuyết đã tiến đến Long Phụng Tề Vũ từ lúc nào. Đi vào trong bỗng thấy hơi có chút không biết làm sao khi nhìn thấy Nhạc Linh ở trong quầy, coa chút gì đó lo lắng như nóng lòng chờ đợi ai đó.
Nhưng Phong Tuyết nghĩ rằng làm sao cậu và nàng ta lại có sự liên quan gì ngoài mối quan hệ chủ tớ ra chứ, với cả họ còn gì để nói với nhau? Nghĩ vậy ánh mắt cậu liền dời đi nơi khác rồi đi thẳng về sau hậu viện.
- Tuyết Phong, đợi chút
- Nhạc Linh thấy thái độ lạnh lùng của Tuyết Phong liền gọi
lạnh lùng nhìn Nhạc Linh một cái, giọng nói như chả có chút cảm tình nào:
- Chuyện gì?
- Tuyết Phong, chuyện hồi trước....... cho ta xin lỗi
- Trầm ngâm mãi Nhạc Linh mới nói đc 4 từ cho ta xin lỗi, nói xong thì cúi đầu xuống
- Cô không có gì phải xin lỗi ta cả
- Nói xong cậu không thèm để ý tới nàng ta nữa mà bước luôn về phía hậu viện
Ở cái loại người này, khi mà người ta không có thân phận không có địa vị thì chúng không có chút nào để ý tới họ nhưng khi người ta đã có chức có quyền thì chúng lại xoay mình muốn kết giao.
Loại người đó Phong Tuyết không thèm để ý, Nhạc Linh làm thế chỉ làm cho Phong Tuyết thêm coi thường cô mà thôi.
Nhìn cái bóng hình dần dần khuất trước mắt mình, suy nghĩ của Nhạc Linh cứ lộn tung cả lên. Đã từng có một thời họ chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nếu cứ thế tới giờ thì họ có thể đã thành một đôi bạn chí cốt.
Nhưng mà xem ra bây giờ, người ta đã chả thèm để ý tới cô nữa rồi
Đúng vậy, một chưởng đánh bay Ngao Tiếu Vân, rồi lại xưng huynh đệ với thái tử, khi đối mặt với đế vương thì lại không phải quỳ.
Lúc này địa vị của Phong Tuyết và Nhạc Linh đã quá khác nhau rồi
- Dường như giờ ta trong mắt hắn cũng giống như hắn ngày xưa ở trong mắt ta, chả là cái gì cả, nhỉ?
- Nhạc Linh buồn bã
- Sư phụ
- Con bị thương rồi
- Cái vết cắt ngọt xớt trên yết hầu của cậu là thứ đập ngay vào mắt Sài Lão khi vừa nhìn thấy cậu. Ông lão đi lại tỉ mỉ nhìn kỹ vết thương:
- là vết thương do kiếm gây ra. Đã có chuyện gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!