Tốt, tốt, tốt, Mộ Dung Tình tâm tình kích động khác thường, hai mắt có chút vui mừng. Sau khi Hàn Kiếm Phong qua đời, Mộ Dung Tình chỉ thấy mất hết can đảm, chỉ muốn đi theo chồng. Nhưng nhớ đến di ngôn của Hàn Kiếm Phong, nghĩ đến Hàn Phong Tuyết còn nhỏ, bảo nàng làm sao có thể đành lòng được.
Mấy ngày trước, mặc dù Hàn Phong Tuyết nói cho nàng biết Hàn Kiếm Phong vẫn chưa thật sự biến mất khỏi dương thế, nhưng Hàn Kiếm Phong chỉ còn lại một tia tàn hồn thật sự vẫn có thể tỉnh lại sao?
Lại ví dụ như đợi được Hàn Phong Tuyết đủ lớn mạnh có thể làm cho Hàn Kiếm Phong mau chóng tỉnh lại, nhưng đủ mạnh là như thế nào? phải đợi bao lâu Hàn Phong Tuyết mới có thể đạt đến bước đó?
Nàng trong lòng tràn đầy lo lắng, như hôm nay nhìn thấy khả năng thiên phú của Hàn Phong Tuyết tốt như vậy nàng không chỉ vì Hàn Phong Tuyết vui vẻ, đồng thời hi vọng đối với Hàn Kiếm Phong cũng càng lớn.
Thì sao nàng lại không thể không cảm thấy kích động, không vui cho được cơ chứ, trong lòng nàng vẫn cồn một nguyện vọng khác.
Phục thù, nàng hận không thể mang sáu người hại chết Hàn Kiếm Phong băm vằm nghìn mảnh. Thế nhưng ngay cả cấp bậc kỹ vương như Hàn Kiếm Phong vẫn không thể là đối thủ của họ, mà tu vi chỉ mới là danh kỹ hai sao muốn báo thù không phải là chuyện dễ.
Nhưng bây giờ nàng đã thấy được tia hy vọng ở Hàn Phong Tuyết. Khả năng thiên phú của Hàn Phong Tuyết khiến nàng tin tưởng chắc chắn một ngày nào đó Hàn Phong Tuyết có đủ thực lực để báo thù cho cha.
Dường như nghĩ điều gì đó, Mộ Dung Tình đột nhiên nghiêm túc, nói:
- Phong Tuyết, con chớ có mang chuyện con có thể tu được toàn bộ ngũ hành nói cho người khác biết còn chuyện con làm sao có thể trở thành giáo kỹ có thể tìm một lý do khác thích hợp để giải thích với mọi người, nhưng nhất định chỉ được dùng kỹ năng của một hệ khi báo cáo với gia tộc.
Hàn gia chúng ta đa phần đều là hỏa hệ thiên phú, con cũng chỉ biểu hiện năng lực của hỏa hệ thôi.
- Con hiểu rồi, cha cũng nói với con như vậy
- Hàn Phong Tuyết trịnh trọng gật đầu.
Hàn Phong Tuyết nói chuyện với mẹ một hồi lâu rồi lại bắt đầu một mình tu luyện. Cậu một khắc cũng không dám buông lơi, cũng không thể nào mà buông lơi. Ba tháng sau, Hàn Phong Tuyết ngồi trong phòng tu luyện, trong tinh thần không ngừng có ngũ hành nguyên tố, 5 viên nguyên tố thủy tinh hội tụ.
Nguyên tố thủy tinh chậm rãi xoay tròn. Bỗng nhiên, nguyên tố thủy tinh xoay tròn với tốc độ nhanh hơn, không gian xung quanh trời đất của ngũ hành nguyên tố nhanh chóng đi vào trong người Hàn Phong Tuyết.
Năm viên nguyên tố thủy tinh đó sáng lên trong không gian, có điều chỉ thoáng qua rồi lại trở về trạng thái bình thường, tốc độ xoay tròn cũng biến thành chậm dần. Danh kỹ một sao
- Hàn Phong Tuyết mở hai mắt, một tia sáng chợt lóe lên.
- Cuối cùng đã đột phá rồi
- Hàn Phong Tuyết thở phào nhẹ nhõm
- Tất cả những giáo kỹ sau khi đột phá đều tự mình hòa hợp với kỹ năng thiên phú, mà mình ngũ hành kiêm tu, kỹ năng thiên phú đó của mình là loại thuộc tính nào?
- Hàn Phong Tuyết lẩm bẩm.
Hàn phong Tuyết ý thức chìm vào trong hệ tinh thần, dùng ý thức để cảm thụ. Kỹ năng thiên phú lóe ra từng cái một, có thể tiến hành chuyển dời trong nháy mắt, cự ly một thước, một ngày chỉ có thể dùng một lần.
Tùy tu vi mà trở nên mạnh mẽ, trong nháy mắt cự li chuyển dời tăng lên, thời gian khoảng cách cũng ngắn lại.
"Biến đổi trạng thái rồi"
- Hàn Phong Tuyết nhịn không được trong lòng thầm nhủ một tiếng, đồng thời sắc mặt đầy hưng phấn, muốn có loại hiệu ứng này. Sự chuyển động trong nháy mắt, trong lúc đang chiến đấu nếu nói về phòng thủ thì có kỹ năng này chẳng khác nào thêm một cái mạng nữa rồi.
Nói về tiến công, cũng có thể hành động bất ngờ, đánh bại địch mà giành chiến thắng. Càng đáng sợ hơn, kỹ năng này vẫn có thể tiến hóa.
Trên đại lục người có thể làm cho kỹ năng biến hóa tiếp một bậc đã ít nay càng ít hơn, mỗi một loại đều có thể làm cho vô số cường giả tranh đoạt, không ngờ mình lại là người đầu tiên tiến hóa kỹ năng thiên phú. Không biết tương lai còn có đột phá thêm hình thái nào mới của loại kỹ năng này không.
Đương nhiên, càng biến đổi trạng thái càng tốt, Hàn phong Tuyết nhịn không được tự ảo tưởng trong lòng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya.
- Ba tháng này, tự mình nỗ lực tu luyện, thời gian ngủ rất ít, cuối cùng hôm nay cũng đã đột phá, nên ngủ bù một giấc thật ngon mới được
- Nghĩ đến đây, Hàn Phong Tuyết chui vào chăn, mắt nhắm lại mà môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Đang mơ ngủ, loáng thoáng nghe được một âm thanh quen thuộc trong tâm mình vang lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!