Sự chìm vào giấc ngủ của cha cũng làm cho nỗi lòng của Hàn Phong Tuyết dịu đi và cũng làm cho quyết định nỗ lực tu luyện thành giáo kỹ của Hàn Phong Tuyết thêm kiên định hơn.
- Cũng không biết phải bao lâu mới có thể khiến cha tỉnh lại
- Hàn Phong Tuyết trong lòng thầm nghĩ
- Phong Tuyết, con đã tỉnh rồi
- Mộ Dung Tình từ ngoài cửa đi vào
Nhìn thấy mẫu thân hai mắt đỏ bừng, trên tay còn bưng một ít điểm tâm, trong lòng Hàn Phong Tuyết như nhói lên. Vốn dĩ cái chết của cha đã đủ làm cho mẹ thương tâm rồi, mà bản thân lại hôn mê bất tỉnh, để mẹ một mình chịu bao đau khổ.
Hàn Phong Tuyết âm thầm thề nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt
- Mẹ, người đến rồi, nói cho mẹ một tin tốt, cha con chưa hoàn toàn biến mất, người vẫn còn ở bên cạnh chúng ta.
Không muốn mẹ mình phải đau lòng như vậy nữa, Hàn Phong Tuyết lập tức mang tin tốt này nói cho Mộ Dung Tình.
Mộ Dung Tình ngẩn ra, lập tức bước nhanh đến bên cạnh Hàn Phong Tuyết nói:
- Phong Tuyết, mau nói cho mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Phong Tuyết mang sự việc vừa rồi nói cho mẹ. Biết được tin tức của Hàn Kiếm Phong, nước mắt theo hai gò má của Mộ Dung Tình lăn xuống, có điều lần này là bởi vì vui mừng mà rơi lệ.
- Thì ra Kiếm Phong không gạt ta, chàng thật sự chỉ là tồn tại dưới một hình thức khác mà thôi
- Mộ Dung Tình trong lòng thần nghĩ.
Thực ra, đối với bí mật của Hàn Kiếm Phong, Mộ Dung Tình cũng biết, Hàn Kiếm Phong sớm đã mang hết thảy đều nói cho nàng rồi, nàng chỉ biết Hàn Kiếm Phong có thể đem công pháp truyền lại cho Hàn Phong Tuyết, nhưng không ngờ được bản thân chàng cũng có thể bảo tồn một tia tàn hồn.
Mặc dù chỉ là một tia tàn hồn, nhưng tối thiểu cũng vẫn tồn tại, hơn nữa, Mộ Dung Tình trong đáy lòng vẫn còn có chút chờ mong, có thể một ngày nào đó Hàn Kiếm Phong có thể thật sự sống lại.
- Phong Tuyết, nào, ăn chút gì đi
- Nghĩ đến Hàn Phong Tuyết đã bảy ngày chưa ăn cơm, Mộ Dung Tình vội mang điểm tâm đưa cho Hàn Phong Tuyết.
Ngấu nga ngấu nghiến ăn xong điểm tâm, Hàn Phong Tuyết mở miệng nói:
- Mẹ, cha đã mang công pháp truyền cho con rồi, con muốn lập tức bắt đầu tu luyện, như vậy con có thể làm cho cha sơm ngày tỉnh lại.
Mộ Dung Tình vui mừng cười cười:
- Con có tâm ý này ta đương nhiên rất vui, nhưng cũng không cần phải quá vất vả, chú ý thân thể của chính mình.
- Mẹ cứ yên tâm, con đã không còn là cậu bé nữa rồi
- Hàn Phong Tuyết nói.
Nghe thấy lời của con trai, Mộ Dung Tình có cảm giác lạ lạ, nhưng lúc Hàn Phong Tuyết nói những lời này lại rất tự nhiên.
"Hay là Phong Tuyết đã thực sự trưởng thành rồi"
- Mộ Dung Tình trong lòng thầm nghĩ. Sau khi Mộ Dung Tình đi, Hàn Phong Tuyết đọc thầm lại công pháp mà phụ thân truyền cho.
Quả nhiên chỉ có một đoạn, chỉ là đến phương pháp có thể làm ngưng tụ được nguyên tố thủy tinh và phương pháp làm thế nào hấp thu nguyên tố ngũ hành tố đạt đến cảnh giới danh kỹ.
Hóa ra bộ công pháp này với những gì mà Hàn Phong Tuyết đã được học trước đây có rất nhiều điểm không tương đồng , nó yêu cầu người tu luyện trước phải tĩnh tâm, rồi sau đó ý thức hoàn toàn chìm sâu vào hệ tinh thần để cảm thụ duy nhất với một nguyên tố, cho đến khi có thể cảm thụ được nó mới thôi.
Sau đó hấp thụ nguyên tố đã cảm thụ được để ngưng tụ nguyên tố thủy tinh, sau khi thành công lại cảm thụ một nguyên tố khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!