Chương 48: Ta sẽ giết kẻ nào dám sỉ nhục ta

Hàn Phong Tuyết đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Nhạc Linh một cái, sắc mặt vẫn lạnh te không một chút biến chuyển, chẳng ai biết được lúc này trong đầu cậu đang nghĩ gì.

Nhạc Linh cố gắng né tránh ánh mắt của Hàn Phong Tuyết, nói cho cùng thì nàng cũng vẫn thấy hổ thẹn với vị bằng hữu mà nàng vẫn hành hạ bắt làm bia cho nàng tập luyện hàng ngày kia.

-Ngươi yên tâm, tay của ngươi không còn nữa, sau này có thể đến phòng thu chi để lĩnh 50 lượng vàng, số tiền này đủ để ngươi yên tâm sống cả đời rồi.

- Tiểu thư thật là hào phóng, nói như vậy, tôi có phải nên nói hai tiếng đa tạ tiểu thư hay không?

- Ngữ khí của Hàn Phong Tuyết có chút sắc lạnh.

Mọi người trong phòng ai nấy đều nhìn Hàn Phong Tuyết bằng ánh mắt kỳ lạ, thầm nghĩ trong lòng:

"Tên tiểu tử này không phải là bị dọa cho ngốc rồi chứ, còn không biết sợ là gì, cũng không thấy hắn cầu khẩn van xin nửa câu".

- Không cần nói nhiều làm gì, ai bảo ngươi là người gây nên chuyện này.

- Nhạc Linh thở dài cất tiếng nói, tiếp xúc bao nhiêu ngày như vậy, tên hỏa phu Hàn Phong Tuyết này đã giúp nàng luyện tập kỹ năng rất tốt, lâu ngày cũng có chút cảm tình.

Nhưng chút cảm tình này cũng không thể thay đổi được gì, ở đế quốc mà phân biệt đẳng cấp này, quý tộc và hạ nhân hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, một người quý tộc muốn giết chết một tên hạ nhân cũng không có ai dám nói gì.

-Thật sao?

Thật sự muốn tay của ta, có bản lĩnh thì đến lấy đi.

- Hàn Phong Tuyết cất giọng nói, vốn không muốn rời khỏi Long Phụng tề vũ, nhưng người khác đã muốn giết cậu, cậu cũng không có lựa chọn nào khác.

-Hừ, người đâu.

- Nhạc Linh có chút tức giận lên tiếng gọi, nàng nhận ra bản thân đã quá khách khí rồi, thật không ngờ Hàn Phong Tuyết lại là kẻ không biết điều như vậy.

- Các người định làm cái gì?

- Hai người ở ngoài cửa tiến vào, thì ra là Ngao Nguyệt và hai hộ vệ của nàng.

-Nguyệt tiểu thư

- Mấy người trong phòng đều cung kính chào nàng. Nàng đến đây khiến Hàn Phong Tuyết và những người trong phòng đều có chút bất ngờ, xem ra thân phận của Ngao Nguyệt hẳn là rất cao. Ngao Nguyệt đã đến rồi, cậu tin là chuyện này cũng đến lúc phải dừng lại thôi.

Thiếu niên bị làm bẩn y phục vội vàng nói trước:

-Nguyệt tiển thư, tên người làm thấp kém này đã cố ý làm bẩn y phục của ta, ta đang mời Nhạc Linh gọi người đến lấy một tay đã làm bẩn y phục ta của hắn. Ngao Nguyệt đưa mắt nhìn Nhạc Linh hỏi:

-Muội đồng ý rồi sao?

Nhạc linh gật đầu không nói gì.

-Chỉ vì hắn làm bẩn y phục của ngươi, ngươi liền muốn chặt tay của hắn, ta muốn hỏi sao hắn lại làm bẩn y phục của ngươi, đừng tưởng chỉ có ngươi thông minh còn ngưới khác thì đần độn.

- Ngao Nguyệt lạnh lùng nhìn thiếu niên, làm cho đầu óc thiếu niên này nhất thời không suy nghĩ được gì, hắn thế nào cũng không thể ngờ được là Ngao Nguyệt lại vì một tên hạ nhân mà lớn tiếng chửi mắng hắn, hơn nữa chuyện Ngao Nguyệt tới đây cũng là chuyện nằm ngoài dự tính của hắn.

Hàn Phong Tuyết là người thế nào, là đệ tử mà Sài lão xem trọng, hơn nữa Sài lão đối xử với Ngao Nguyệt như thế nào ai cũng biết, với thân thủ của Hàn Phong Tuyết làm sao có thể làm thức ăn đổ lên người hắn, sự tình này vẫn chưa được làm rõ. Ngao Nguyệt lại thở dài quay sang nói với Nhạc Linh:

-Bọn họ càn quấy như vậy cũng không nói làm gì, muội sao có thể cùng bọn họ không biết phân biệt thực hư thế nào, hắn chính là người của tửu lầu của muội đấy.

-Tiếng của Ngao Nguyệt mặc dù ôn hòa nhưng Nhạc Linh lại nghe thấy sự phẫn nộ trong lòng Ngao Nguyệt.

Nhớ trước đây Ngao Nguyệt đã căn dặn nàng đối xử với Hàn Phong Tuyết tốt một chút, lúc đó nàng cũng không có nghĩ ngợi gì, thật không ngờ Ngao Nguyệt thật sự có ý với Hàn Phong Tuyết như vậy.

Nhưng nàng lại không biết rằng Ngao Nguyệt làm như vậy là tốt cho nàng, qua một số chuyện ầm ĩ thì khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, không thể kéo gần lại được nữa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!