Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết bị đánh nằm trên mặt đất, thanh niên cuối cùng cũng thở phào như trút được gánh nặng, từ từ hạ xuống, hắn không ngờ được là Hàn Phong Tuyết lại khó đối phó như vậy, cả mấy lần đều bị cậu kéo xuống khỏi lưng diều hâu, cũng may là hắn thận trọng cẩn thận, bằng không ai chết trong tay ai vẫn còn chưa biết được.
Nhưng càng như vậy, càng không thể để cho Hàn Phong Tuyết sống sót. Hắn và cha hắn rất giống nhau, đều là kẻ chém giết rất quyết đoán, muốn kết thúc mọi thù hận, vậy thì không thể nào giữ lại mầm họa, huống hồ mầm họa này tuyệt đối không phải là nhỏ.
Kéo trường thương chầm chậm đi đến chỗ Hàn Phong Tuyết, trường thương tiếp xúc với mặt đất phát ra những bông hoa lửa nhỏ xíu, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, nói:
-Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết chọn con đường nào, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta.
-Ca, để đệ, đệ muốn đích thân giết chết tên hỗn đản này.
- Trong tay thiếu niên cũng xuất hiện một thanh trường thương, mặt mày hung dữ đi đến chỗ Hàn Phong Tuyết.
-Được,
- Hắn chắc chắn rằng Hàn Phong Tuyết bị trúng một đòn tấn công của diều hâu chắc hẳn sẽ bị trọng thương, đệ đệ hắn nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.
Thiếu niên dường như không thể chờ đợi được nữa, lập tức muốn giết chết Hàn Phong Tuyết khiến cho học viện không còn chút thể diện nào nữa. Hắn đi đến bên cạnh Hàn Phong Tuyết nói:
-Ngươi chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay phải không?
5 mét, 4 mét, 3 mét, Hàn Phong Tuyết bật cười, cười đến rạng rỡ, cậu biết mình chỉ còn một cơ hội này, không thành công thì cũng thành nhân.
Thiểm thước nhanh chóng được phát động, hỏa vụ bắn ra, lúc cậu bị diều hâu đánh trúng trong chớp mắt cậu đã sử dụng một lần thiểm thước, mặc dù bị đánh trúng nhưng nhiều nhất cũng chỉ chịu ba thành lực đạo của diều hâu, lại thêm phòng thủ của cậu tất cả đều tập trung tại đó, cho nên cậu chỉ phải chịu một chút thương tổn nhẹ.
-Cẩn thận,
- Thanh niên sợ hãi hô lên.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi, một cánh tay lớn đưa lên bóp chặp cổ của thiếu niên, khiến hắn treo lơ lửng trên không trung.
-Mau thả người,
- Thanh niên quát Hàn Phong Tuyết.
Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nhìn thanh niên kia một cái rồi cất tiếng nói:
-Thả hắn ra ư, thả hắn ra rồi ta còn giữ được mạng sao, nếu như ngươi không muốn nhận xác của hắn, thì chớ có làm loạn, đợi ta an toàn rồi tự nhiên sẽ thả hắn ra.
-Ta dựa vào cá gì mà tin ngươi.
-Vì ngươi không có quyền lựa chọn.
Thanh niên ngẩn ngơ nhìn theo Hàn Phong Tuyết, hắn thật sự là không có lựa chọn nào khác, hắn lấy tính mạng của Hàn Phong Tuyết đổi lấy tính mạng của đệ đệ hắn có đáng hay không?
"Tên hỗn đản đáng chết, hắn tại sao lại không có chuyện gì."
- Thanh niên thầm nghĩ.
Hàn Phong Tuyết gọi Tiểu Điêu đến, đem theo thiếu niên kia bay lên không trung. Sau đó quay lại nói với thanh niên:
-Đến học viện Diệu Huy ta sẽ thả người.
Nhưng mà, mối nhục ngày hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần.
Thanh niên lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Hàn Phong Tuyết đang đưa đệ đệ hắn rời khỏi, đến khi thân ảnh của Hàn Phong Tuyết biến mất hắn mới cưỡi diều hâu đuổi đến học viện Diệu Huy.
Về đến học viện Diệu Huy, Hàn Phong Tuyết cũng không nuốt lời thả thiếu niên kia ra, cậu cũng không muốn gây thêm rắc rối nữa, trước đó không dùng thực lực nhất định giết chết con trai bá tước kia thật là một lựa chọn tối om nhất trong cuộc đời cậu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Cậu tin rằng chỉ cần cậu cẩn thận một chút, bọn họ chắc chắn không dám ở trong học viện này mà gây sự với cậu. Nhìn thấy sắc mặt tái mét của thiếu niên, Hàn Phong Tuyết lắc đầu nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!