Chương 43: Thiên tài chịu nhục

- Xem ra học viên của học viện Diệu Huy cũng không phải tất cả đều là đồ bỏ đi.

- Lãnh Thu Diễm nhìn Nạp Lan Nhược Thủy ở trước mặt, hiển nhiên thực lực của đối phương đã đạt được sự cho phép của nàng.

Nhưng những người xung quanh lại không bằng lòng,

"học viên của học viện Diệu Huy cũng không phải tất cả đều là đồ bỏ đi", nói ra những lời như vậy, đây không phải là nói trừ Nạp Lan Nhược Thủy ra, những người trong học viện Diệu Huy đều là phế vật ư.

Nhưng những người xung quanh lại một lần nữa vô lực phản bác, ngay cả thiên tài của học viện một chút cũng không thể chiếm thế thượng phong, bọn họ lấy tư cách gì mà phản bác người khác, nhìn thực lực của người trước mặt, cái gọi là thể diện, tôn nghiêm, sao lại có thể yếu ớt như vậy.

-Ngươi có thể bớt lảm nhảm đi được không.

- Âm thanh của Nạp Lan Nhược Thủy lãnh đạm vang lên.

-Ngươi việc gì phải lo lắng như vậy, vậy ngươi có thể dừng tay rồi.

- Bầu không khí xung quanh bắt đầu trở lên lạnh lẽo, như có sương mù mờ nhạt bao phủ xung quanh thân thể của Lãnh Thu Diễm.

-Khó trách ngươi lại ngông cuồng như vậy, xem ra cũng có chút bản lĩnh .

- Nạp Lan Nhược Thủy nghiêm túc nói, nàng cảm nhận được một sự uy hiếp từ trên thân thể của Lãnh Thu Diễm.

Đồng thời, kim nguyên tố hội tụ khắp người.

Nhũ băng, kèm theo là một âm thanh nổi lên, một loạt nhũ băng tập trung gào thét trên bầu trời, ánh sáng mặt trời khúc xạ lóe lên bảy sắc hào quang rực rỡ. Nạp Lan Nhược Thủy chỉnh tề đi đến, bề ngoài khá tráng lệ.

Hừ lạnh một tiếng, nhũ băng bắn tới dường như không có chủ ý, toàn thân bị một dòng sữa trắng của kim nguyên tố che phủ, dường như là một bộ áo giáp màu trắng bạc, bước chân thoáng qua, trực tiếp vượt qua nhũ băng.

Nhũ băng rơi xuống trên người, chỉ vang lên mấy tiếng rồi lập tức biến mất, thậm chí cũng không lưu lại vết tích.

Trên người cũng không đọng lại một chút nào như vậy, hai tay được bao bọc bởi một màu trắng kim loại, Nạp Lan Nhước Thủy đánh về hướng Lãnh Thu Diễm.

-Ngươi cũng rất có bản lĩnh, vậy ta cũng sẽ đánh với ngươi,

- Thân ảnh yếu đuối đứng sừng sững trong sân, bước chân không một chút động đậy, xuất hiện một chút gì đó quỷ dị, sương mờ xung quanh Lãnh Thu Diễm nhanh chóng thu lại, cũng không đi vào bên trong thân thể của Lãnh Thu Diễm, hai tay có một lớp băng dày, những sợi khói trắng tỏa ra xung quanh.

Hai đôi tay đẹp đẽ tiếp xúc trong chớp mắt, Két một âm thanh cực lớn vang lên, bước chân của mọi người trở lên phù phiếm, mặt đất bị chấn động đến mức rung lên.

Rắc rắc, khối đá xanh dưới chân hai cô gái lập tức vỡ tan.

Hít một hơi thật sâu,

"lực lượng mạnh lắm, không hổ là một trong hai đại thiên tài mới xuất hiện của học viện chúng ta. Thế nhưng, thật không ngờ đối phương chỉ tùy tiện lên một người mà cũng có công lực mạnh như vậy." Những người trong học viện Diệu Huy trong lòng đều có chút chán nản.

Trong sân, hai người vẫn giữ nguyên tình trạng đối chưởng như vậy, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra, kim nguyên tố và thủy nguyên tố từ trong chưởng lực không ngừng phát ra, hai người mang lực nguyên tố hùng hồn ra so đấu, xem ra là ai cũng không chịu lùi một bước.

-Hai vị, như vậy cũng coi là hòa nhau rồi.

-Một thiếu niên mặc áo xanh từ trong đám người của học viện giáo kỹ bước ra, kéo hai người ra khỏi sự căng thẳng đang bao phủ khắp nơi.

- Hừ, coi như ngươi may mắn,

- Lãnh Thu Diễm nói rồi thu chưởng lực lại lui về phía sau.

-Gió lớn cũng không sợ chớp lưỡi

- Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ các nàng ai cũng không biết làm thế nào để thắng được đối phương.

-Các người ai muốn lên tiếp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!