Chương 4: Cái chết của Hàn Kiếm Phong

Người trung niên mặc áo hoa giơ tay lên 1 cái, toàn thể gia nhân Hàn gia cđều cảm thấy cơ thể như không còn chút sức lực, cái khí thế hùng hổ mọi khi cũng tiêu tan đâu mất hết.

- Xứng danh thiên tài, có thể đứng yên, không lui về phía sau một bước nào dưới sự áp chế của năm người chúng ta. Ít nhất thì ngươi cũng đã phải tu luyện đến Kỹ vương bốn sao nhỉ? Mới trẻ tuổi như vậy mà tu vị đã đạt được tới bậc cao như thế thì tương lai ắt hẳn có tiền đồ.

Hôm nay ta tới đây là bơi vì muốn đòi ngươi một thứ y như vậy. Ta rất có hứng với thứ công pháp mà ngươi đang tu luyện, giao ra đây đi.

"Quả nhiên là như thế, sợ điều gì thì ắt gặp điều đó"

- Hàn Kiếm Phong thầm nghĩ.

Tuy rằng người trung niên mặc áo hoa rất là thản nhiên nhưng Hàn Kiếm Phong cảm thấy ánh mắt mà hắn ta nhìn mình thì lại sắc nhọn hơn dao, cứ như muốn đâm thủng cả quần áo của mình. Hàn Kiếm Phong vốn biết rõ thực lực của đối phương hơn hẳn mình nhưng ông vẫn không lộ ra nửa phần sợ hãi.

Hàn Kiếm Phong nói không hề tự kiêu cũng chả hề tự ti:

- Tu vi của tiền bối mạnh hơn Hàn mỗ nhiều, công pháp tu luyện chắc cũng là loại công pháp cao thâm, thế thì vì sao cong muốn công pháp của Hàn Mỗ? Lẽ nào tiền bối không sợ người khác cười nhạo sao?

- Ngươi không cần vòng vo nữa, hay là ngươi cho rằng ta không biết bí mật của ngươi? Ngươi không thể chỉ là Hỏa hệ giáo kỹ chứ?

Người trung niên mặc áo hoa một lời khiến trời long đất lở. Gia nhân Hàn gia nghe người trung niên mặc áo hoa đó nói đều tỏ ra vẻ nghi hoặc, tất nhiên là mọi người đều không biết chuyện.

Ba mươi hai tuổi mà đạt được Kỹ vương năm sao là đã đủ kinh hồn rồi, nếu mà còn tu luyện song hệ nữa thì quả là...... thiên tài trong thiên tài của toàn bộ đế quốc này mất. Hàn Kiếm Phong nghĩ thầm trong bụng, biết mọi chuyện không thể giấu giếm thêm được nữa:

- Còn về phàn hạ nhân chế nhạo thì thật là chuyện nực cười, ngươi dù gì cũng là Kỹ cương cao cấp. Lẽ nào không rõ được thế giới này ai mạnh thì người ấy làm vua sao? Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Mau đem công pháp của ngươi thể hiện ra đây đi, nếu không thì cho dù ngươi có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng chả có cơ hội mà trưởng thành

- Người trung niên mặc áo hoa trùng giọng xuống

- Nếu ta nói công pháp của ta không phù hợp với tiền bối thì chắc tiền bối cũng sẽ không tin.

- Hàn Kiếm Phong đáp lời

- Nếu như không tận mắt thấy nó thì ta quyết không tin

- Người trung niên mặc áo hoa trả lời dứt khoát.

- Ta hiểu rồi, ta biết ta cũng không phải là đói thủ của tiền bối. Ta chỉ mong là tiền bối tha cho những người khác, đừng làm khó họ, họ không biết chuyện gì cả đâu

- Hàn Kiếm Phong đối với người trung niên khách khí như vậy cũng không phải là do sợ hãi, cho dù nhất định phải chết thì có sao chứ, nhưng để bảo vệ những người khác trong tộc nên Hàn Kiếm Phong nhất định phải làm như thế, nhất định không cúi đầu

- Sao mà ngươi phải cực khổ vậy chứ? chỉ cần người giao công pháp của ngươi ra đây thì ta chả làm hại ai cả, ta thật không muốn một thiên tài như ngươi phải biến mất

- Người trung niên áo hoa ra giọng khuyên nhủ.

- Kiếm Phong, con giao cho hắn đi.

- Hàn Thiên Quân cũng xuống giọng, ông cũng đoán ra được hậu quả của việc không giao ra công pháp cho hắn. Những người khác trong tộc cũng ra sức khuyên nhủ.

Hàn Kiếm Phong lắc đầu trả lời:

- Không được, cha à, con có nỗi khổ của con, hài nhi bất hiếu, không thể nào phụng dưỡng cha lúc tuổi già

Nghe khẩu khí của Hàn Kiến Phong, Hàn Thiên Quân đau khổ ra mặt, chả lẽ hôm nay, một thiên tài trong tộc lại phải bỏ mạng trước mặt mình hay sao? Hai tay ông nắm thật chặt vai của Hàn Kiếm Phong

- Thật là hết cách rồi hay sao hả con?

- Hàn Thiên Quan như vẫn còn ôm lấy một tia hi vọng, nhưng Kiếm Phong nhìn cha mình lắc đầu, ánh mắt rất kiên quyết. Hàn Thiên Quân buông đôi tay đang đặt trên vai Hàn Kiếm Phong xuống, có khi vì dùng sức quá mạnh khi nắm vai con trai mình mà tay ông cứng đờ, ông thở dài một cái.

Nếu như có thể lựa chọn thì Hàn Thiên Quân nguyện thay thế cho con trai mình. Ai cũng không muốn nếm trải nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trong lòng gia nhân Hàn Gia rất phẫn nộ nhưng ai cũng bất lực, họ chỉ có thể đứng đó và cầu nguyện mong cho ký tích sớm xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!