Hàn Phong Tuyết cung kính nói;
-Không biết tiền bối tìm tiểu tử có chuyện gì?
- Đáng tiếc, đáng tiếc,
- Cụ già thở dài liên tục nói:
-Không có chuyện gì, ngươi vừa mới chiến đấu có sử dụng Thiểm Thước, đó là thiên phú kỹ năng của ngươi à?
Hàn Phong Tuyết biết che giấu không xong, thừa nhận nói:
-Tiền bối nói không sai, đó là kỹ năng thiên phú của tiểu tử.
-Không ngờ ngươi nhỏ tuổi mà lại có thể tu luyện công pháp đến cấp bậc cao như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa.
- Cụ già ý tứ nói
-Tiền bối làm sao biết con tu luyện công pháp cấp bậc cao?
-Phàm là có thể tiến hóa thiên phú kỹ năng, công pháp như vậy đều không phải bình thường, mà Thiểm Thước có thể tiến hóa trong kỹ năng thì đó là điều tốt. Tiểu tử, sau này chớ có lạm dụng kỹ năng này ở trước mặt người ngoài , bằng không bảo vật trong người ngươi không có cách gì mà giữ được.
Nghe thấy lời của cụ già, Hàn Phong Tuyết trong lòng thấy kinh hãi, không ngờ từ kỹ năng cũng có thể nhìn ra công pháp đẳng cấp cao thấp. Xem ra mình hiểu quá ít rồi.
Hàn Phong Tuyết vô cùng cảm kích cụ già, lần này mình phải vận khí thật tốt, nếu như mà chạm trán với một người ham muốn công pháp của mình thì toi rồi. Hàn Phong Tuyết lạy cụ già một lạy nói:
- Đa tạ tiền bối đã thức tỉnh, tiểu tử xin ghi nhớ trong lòng. Thế nhưng tiền bối vì sao lại nói đáng tiếc.
- Đáng tiếc là đáng tiếc cho ngươi thiên phú không tốt, bằng không.....
- Cụ già cười cười không tiếp tục nói nữa.
- Ơ.... dạ, Con thiên phú không tốt.
-Hàn Phong Tuyết nói không ra lời.
- Thế nào, ngươi đã 13 tuổi rồi nhỉ, 13 tuổi ba sao kỹ cũng tàm tạm thôi, ngươi nghĩ sao? Tiểu tử, có công pháp tốt, khởi điểm của ngươi so với người bình thường cao hơn, hoặc là so với người bình thường thì kỹ năng thiên phú của ngươi rất tốt.
Có điều, đó chỉ là với người bình thường, đối với những thiên tài mà ta đã từng thấy thì ngươi chả đáng là gì cả.
- Vâng, tầm nhìn của con hạn hẹp, con xin thụ giáo
- Phong Tuyết tự cảm thấy mình đã tự đại quá rồi. Thiên tài ở đại lục mới nhiều làm sao, bản thân mình mặc dù là mạnh hơn người thường nhưng vẫn còn xa lắm mới chạm được tới những thiên tài mạnh khác.
Cụ già gật gật đầu nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, đáng tiếc, đáng tiếc....
- Nói xong vác theo thanh củi đi về phía trước, biến thành hình dạng một ông lão chặt củi.
"Đây mới là tiền bối cao nhân."
- Hàn Phong Tuyết trong lòng thầm nghĩ.
- Đúng rồi, nếu như tiểu tử về sau có chuyện, có thể thỉnh giáo tiền bối được không?
- Hàn Phong Tuyết hỏi với theo bóng lưng đằng xa, cậu biết cụ già có thể nghe thấy lời của mình.
-Nếu như muốn tìm ta, đến Long Phụng Tề Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!