Hàn Phong Tuyết dắt theo Tàn nguyệt mỉm cười đi ra khỏi sàn đấu gía. Mặc dù đưa ra một đồ vật quý báu như Hà Thủ Ô, nhưng trong tay của Hàn Phong tuyết còn có không ít những thảo mộc quý hiếm hơn cả Hà Thủ Ô , Hơn nữa trong mắt của Phong Tuyết, những thứ được xem như bảo vật trong trời đất cũng không thể sánh bằng tầm quan trọng của Tàn Nguyệt.
- Xem ra cần phải học Thuật luyện Đan của Long Chiến để lại rồi, nếu không rất có thể lần sau chính mình cầm bảo bối mà lại xem như phế vật bán đi mất
- Hàn Phong Tuyết trong lòng nghĩ thầm.
Trên cả quãng đường trở về quán trọ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cảm thấy rất vui vẻ
- Đứng lại
- Một âm thanh lạnh ngắt vang lên.
Hàn Phong Tuyết quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một Nam tử mắt chim ưng mang theo mấy tên hậu vệ khẩu khí rất dữ tợn tiến lại. Nam tử mắt chim ưng cười nham hiểm tiếp lời
- Tiểu tử, lấy đồ ra mau.
Hàn phong Tuyết đương nhiên hiểu rõ thứ mà hắn muốn lấy là cái gì, chỉ là Phong Tuyết không nghĩ rằng ở nơi Đô Thành Đế Quốc, được xem như thiên đường của Bá Tước này, ngay giữa thanh thiên bạch nhật nơi phố đông người lại xảy ra cướp giật.
Nét mặt sắc lạnh, Phong Tuyết nói:
-Các Hạ là quý tử của bá tước Trương Hào, không ngờ các hạ lại làm ra cái chuyện mất thể diện thế này, lẽ nào trong mắt các hạ không có luật pháp Đế Quốc hay sao?
Giống như vừa nghe một câu chuyện cười đầy hài hước, Nam tử mắt chim ưng nói:
-Ngươi có não không vậy?, Pháp luật của Đế Quốc, chẳng phải là vì tầng lớp quý tộc như chúng ta mà được định ra hay sao?, Nhà ngươi chỉ là một kẻ bình dân, hãy ngoan ngoãn lấy đồ ra đưa cho ta, nếu không Ngươi chết như thế nào cũng không biết đấy.
- Ây ya, Có bản lĩnh thì các hạ tự đến mà lấy
- Hàn Phong Tuyết không lo lắng chút nào, không đánh thắng được thì còn có thể chạy mà, có Tiểu Điêu ở đây sợ gì không chạy thoát.
- Tự muốn chuốc khổ vào thân, Trương Viễn, đi lấy đồ lại đây cho ta.
- Tuân lệnh, tam thiếu gia
- Trương Viễn đáp lại, đột nhiên Phong Tuyết cảm thấy hơi thở của mình bị ép lại, Trương Viễn tung chiêu Dấu Phong Chỉ nhầm thẳng yết hầu của Phong Tuyết.
- Được thôi, nếu các hạ muốn so tài Tại hạ cũng không cần khách khí nữa.
- Nói xong Hàn Phong Tuyết ra đòn nhanh tới mức chả ai kịp nhìn là cậu ta đang đánh đòn gì nữa.
Trương Viễn chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, toàn thân như bị khóa chặt bởi đòn Ảnh Lung Tráo. Binh, binh
- Hàn Phong Tuyết liên tiếp đánh 5, 6 đòn về phía Trương Viễn, Chấn lực mạnh mẽ của đòn đánh làm Trương Viễn bật trở về vị trí bên cạnh Nam tử mắt chim ưng.
Kể từ khi Hàn Phong Tuyết tu luyện Công Pháp Võ giả, Nội lực toàn thân của cậu và sức mạnh công kích xung quanh đã tăng lên không chỉ 1 lần, Đối với một võ giả cấp thấp cơ bản không cần phải sử dụng bất cứ kỹ năng gì?
- Tìm một người lợi hại chút lên đánh đi, cho loại người này lên không sợ bị mất mặt sao?
Nam tử mắt chim ưng dùng chân đạp vào người Trương viễn, tiếp lời:
- Cút ngay cho ta.
- Sau đó hướng ánh nhìn sang phía nam tử cao gầy đứng bên trái nói
- Nhậm tiền bối, xem ra cần tiền bối ra tay trợ giúp rồi, sau khi trở về phủ, Ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
- Tam thiếu gia khách sáo rồi, cứ giao việc này cho ta.
- Nam tử cao gầy, tiếp lời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!