Chương 24: Khế ước ma thú

Hàn Phong Tuyết đi chậm lại, từ từ tiến vào rừng rậm.

Đi vào rừng rậm, Hàn Phong Tuyết hai người lúc này cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Đại thụ xanh um tươi tốt che thiên lấp ánh nắng mặt trời, chỉ có một vài chùm tia sáng xuyên qua tầng bảo vệ tiến vào trong rừng rậm.

Trên mặt đất là những động vật nhỏ chạy băng băng, mà ma thú lại chỉ có thể tình cờ nhìn thấy.

Ma thú trong rừng rậm mênh mông vỗn dĩ đã ít, cao cấp một chút càng không cần nói, đến ma thú cấp 3 là có thế làm bá vương cả vùng rừng này rồi.

Mà thông thường ma thú cấp 3, nếu như sử dụng toàn lực, Hàn Phong Tuyết tự tin có thể đối phó được, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không lựa chọn đường vòng.

Tàn Nguyệt mơ hồ mở hai mắt, nhìn thấy một màn màu xanh lục, bèn hỏi:

-Thiếu gia, đây là nơi nào vậy?

Hàn Phong Tuyết nói cho nàng biết đây là nơi nào và cũng mang chuyện cậu muốn đến đế đô nói cho nàng nghe luôn.

Tàn Nguyệt nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: Đế đô sao?. Hàn Phong Tuyết gật đầu, tốc độc chậm dần, liên tục tiến về phía trước, tình cờ nhìn thấy một vài ma thú cấp một, Hàn Phong Tuyết tùy tiện phát ra một kỹ năng.

-Thiếu gia, huynh xem, đó là gì vậy?

-Tàn Nguyệt chỉ một hướng nói

Hàn Phong Tuyết theo phương hướng Tàn Nguyệt chỉ nhìn tới, chỉ thấy một con tiểu điêu màu sắc sặc sỡ đang vật lộn cùng một con rắn lục. Tốc độ của thái điêu vô cùng nhanh, nhưng thân thể rắn lục lại linh hoạt dị thường.

- Nhìn sức đánh của chúng thì đều là ma thú cấp 3

- Hàn phong Tuyết có chút kinh ngạc. Thái điêu cuối cùng nắm được cơ hội, dùng vuốt ra sức cào sâu vào da thịt con rắn lục.

Rắn lục biết mình cũng không có cách nào trốn tránh được nên lập tức thả lỏng cơ thể, thân rắn vòng tròn ao lại phía thái điêu, con thái điêu bị buộc chặt trong nháy mắt, không còn cách nào mà cựa quậy. Lúc này con rắn lục dốc sức cắn mạnh một cái vào phần bụng của thái điêu, máu tươi từ đó chảy đầm đìa.

Bị còn lục xà cắn, thân thể con thái điêu cũng mềm nhũn ra. Nhìn thấy thái điêu đau khổ co rút trên mặt đất, thiên tính thiện lương của Tàn Nguyệt có chút bất nhẫn nói:

-Thiếu gia, tiểu điêu thật đáng yêu, chúng ta cứu nó đi.

Hàn Phong Tuyết không biết làm sao, Tàn Nguyệt lại dùng từ đáng yêu để hình dung ma thú. Cần phải biết, ma thú cấp thấp có thể không có trí khôn, chỉ biết tấn công qua loa. Trừ phi là ma thú cấp 5 trở lên, mới biết mình có trí khôn. Nhưng Hàn Phong Tuyết cũng xuống ngựa đi đến gần bên cạnh thái điêu.

Thân thể thái điêu vì co giật mà mất đi cảm giác đau đớn, nhìn thấy hai người đến gần, trong mắt lộ ra sự hung hăng để dọa nạt kẻ đang tiến lại

-Tiểu Điêu đừng sợ, chúng ta đến để giúp mi.

- Tàn Nguyệt ngồi xuống xoa xoa vết thương của nó.

Dường như nghe hiểu được lời của Tàn Nguyệt, đôi mắt của thái điêu lại dịu đi mấy phần, không còn hung hăng giống lúc nãy nữa. Hàn Phong Tuyết thấy có chút kỳ lạ, nó chỉ là ma thú tam cấp, không thể nghe hiểu lời của Tàn Nguyệt. Phong Tuyết nói:

-Tiểu điêu, ngươi có thể nghe hiểu lời chúng ta nói sao?

Sau đó, có một chuyện xảy ra mà làm cho Hàn Phong Tuyết bất ngờ tới ngay cả người ra, chỉ tùy ý hỏi nó một câu, không ngờ thái điêu lại gật đầu.

-Ngươi thật sự có thể nghe hiểu.

- Hàn Phong Tuyết thận trọng nói.

Thái điêu lại gật đầu lần nữa. Hàn Phong Tuyết ngạc nhiên tới mức cứng cả hàm, thế giới thật sự không có chuyện kỳ quái nào là không có. Tàn Nguyệt lúc này cũng hưng phấn đứng dậy nói:

-Thiếu gia, Tiểu Điêu thật sự có thể nghe hiểu lời chúng ta nói, chúng ta nhất định phải giúp nó.

Nhìn thấy Tàn Nguyệt vui vẻ như vậy, hòn đá lớn trong lòng Hàn Phong Tuyết cuối cùng cũng đặt xuống được, mấy ngày này, Tàn Nguyệt không ăn không uống, trên đường lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ có Hàn Phong Tuyết chủ động cùng nàng nói chuyện, nàng mới miễn cưỡng tạo ra một nét cười trả lời Hàn Phong Tuyết, chứ thật ra nàng hoàn toàn phong bế bản thân.

Hàn Phong Tuyết nói với Tiểu Điêu: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!