Chương 23: Rừng rậm mênh mông

Sau khi giải quyết hai người, Hàn Phong Tuyết bụng đói cồn cáo, dạ dày cứ réo ầm ầm lên đòi phải có cái gì đó vào bụng thì mới ổn, nhưng lại không dám nói ra được.

"Muốn phục thù, muốn trở thành người mạnh, thì sau này bàn tay ta nhuốm máu tanh là điều không thể tránh".

Hàn Phong Tuyết thở dài nghĩ ngợi.

Cô gái kinh hãi nhìn Hàn Phong Tuyết, nhưng nháy mắt liền đứng dậy chạy về được ngay. Thấy vậy Hàn Phong Tuyết sợ sẽ còn nhiều kẻ ác bá nữa sẽ ức hiếp cô nên gấp gáp chạy theo sau.

Không lâu sau, một tiểu thôn trang xuất hiện trong tầm mắt. Đi vào thôn trang nhìn một lượt, Hàn Phong Tuyết chỉ thấy sởn tóc gáy, đây quả thật là địa ngục của trần gian. Khắp mặt đất máu tươi trộn lẫn trong đất, thi thể nằm ngổn ngang trên đường, cả thôn trang nhuộm trong sắc máu.

Ngoài xa có mấy tên cường đạo đang đếm số tài sản cướp được.

Cha, mẹ, thiếu nữ phát ra một tiếng kêu bi thương, sau đó nhào đến hai thi thể, đau khổ rơi lệ. Mấy tên cường đạo đang phân chia nghe được tiếng kêu quay sang nhìn thì thấy hai người Hàn Phong Tuyết, một người trong đám cường đạo nói:

- Lão Tam, Lão Tứ đúng là cái lũ ăn hại, một con nha đầu thế kia mà giải quyết cũng không xong.

- Nói rồi cầm dao thì đến chỗ thiếu nữ.

Hàn Phong Tuyết lúc này há mồm thở hổn hển, mồm mũi thi nhau thở, giết, hệt như âm thanh phát ra từ địa ngục được thoát ra từ trong miệng cậu. Tiếp đó thì bay thẳng lên không trung rồi hạ một cước thẳng xuống tên ác bá đang đi lại gần chỗ tiểu cô nương, máu từ miệng hắn phun ra ào ào như trời hạ mưa .

Những tên còn lại thấy thế thì trợn cả mắt lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố đấm ăn xôi

- Thằng oắt con mày dám...., huynh đệ, tiến lên

-Hỏa diệm trảm

- Hàn Phong Tuyết gầm lên một tiếng, cả một bầu trời chuyển màu lửa, những ngọn giáo như được đúc bằng lửa lao từ trên không trung lao xuống đâm thẳng vào lũ ác bá.

Thấy cảnh tượng chưa bao giờ thấy đang diễn ra trước mắt, lũ ác bá cứ đứng ngây ra như trời trồng rồi đột nhiên mềm nhũn ra ngả cả xuống đất

Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng đi về thiếu nữ bên cạnh vẫn chìm trong đau khổ, lặng lẽ đứng lại bên cạnh nàng. Rất lâu sau vị tiểu cô nương đó mới lên tiếng

- Cảm ơn ngươi.

-Người chết không thể sống lại được, để họ xuống dưới yên nghỉ đi.

Thiếu nữ gật đầu, cùng mang những thi thể từ trong thôn ra ngoài thôn an táng. Sau khi làm xong hết thảy, trời đã tối, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống mặt đất sao mà thấy thê lương

Hàn Phong Tuyết mở miệng hỏi: 

- Ngươi tên là gì?

-Tên trước đây đã không quan trọng rồi

- Ngẩng đầu nhìn bầu trời

- Sau này tôi tên Tàn Nguyệt

- Thiếu nữ khẽ cất tiếng trong đêm tối yên tĩnh mà nghe sao lạnh lẽo và chua xót tới vậy.

Nghe thấy lời của tiểu cô nương, Hàn Phong Tuyết một thấy chua xót trong lòng, cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của tiểu cô nương, cậu cũng đã từng đau khổ như vậy, ông trời đã ban cho họ một cuộc đời quá giống nhau

-Ngươi sau này có dự định gì không?

- Hàn Phong Tuyết tiếp tục nói

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Hàn Phong Tuyết, miễn cưỡng nặn ra một tia cười mỉm, nói:

- Thiếu gia, mạng của Tàn Nguyệt là người cứu, sau này hãy để Tàn Nguyệt chăm sóc cho thiếu gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!