Trong tửu lâu mọi người sôi nổi bàn tán
-Làm sao mà ầm ĩ như vậy?
- Giọng nói của một thiếu nữa từ ngoài truyền lại. Tất cả mọi người đang cao hứng, thấy có người cắt ngang, chỉ muốn chửi ầm lên. Vừa nhìn ra ngoài cửa, tức khắc cả đám ỉu xìu như bóng cao su bị sịt hơi.
Tráng hán vội vàng chạy lên trước, cúi đầu cung kính nói:
- Tiểu thư, Phòng thượng hạng đã được tiểu nhân đặt trước rồi ạ
- Nhìn cái dáng lon khom cung nịnh của hắn đâu còn tý nào cái khí thái ngạo mạn vừa rồi
Nhìn người tới, trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút khó chịu. Sao lại là hai người bọn họ, người vừa tới không phải ai xa lạ, chính là hai người Lưu Thành Long và Lưu Tú. Nếu không phải Hàn Kiếm Phong gặp chuyện không may, Lưu Tú rất có thể trở thành bạn cả đời của cậu.
Nhưng tất cả chỉ vì sự ra đi của Kiếm Phong mà Lưu gia trở thành kẻ thù không đội trời chung với Hàn gia.
Lúc này, Lưu Tú so với ba năm trước trường thành rất nhiều. Cặp mắt tinh ranh, chân mày lá liễu cong cong, trên người mặc bộ y phục dài lục sắc nhàn nhạt, tuy là chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã rất có mị lực đối với nam nhân. Ngay cả Hàn Phong Tuyết cũng phải thừa nhận, Lưu Tú đúng là một mỹ nhân.
Nhưng Hàn Phong Tuyết đối với nàng ta cũng không có chút cảm tình nào. Đối với người đã từng sỉ nhục mình, hơn nữa còn là kẻ thù của gia tộc, Hàn Phong Tuyết có thể nhịn không đi đến giáo huấn nàng ta là đã may lắm rồi.
Tuy là ba năm, nhưng tính cách của Lưu Tú một chút cũng không thay đổi, vẫn là một dáng vẻ vênh váo tự đắc, nghênh ngang kiêu ngạo.
Hai người đi thẳng đến thang gác, nhìn trong góc có Hàn Phong Tuyết, Lưu Tú hướng bên này đi tới.
Lẽ nào bị nhận ra?
- Hàn Phong Tuyết có chút lo lắng, hắn cũng không muốn xảy ra nhiều chuyện.
Lưu Tú nhíu mày một cái, người này làm sao cảm giác có chút quen mặt. Lại thấy trên người Hàn Phong Tuyết mặc áo gai cùng với trên mặt phong trần bụi bặm, mặt đầy vẻ chán ghét nói:
- Từ lúc nào mà ngay cả người dân quê mùa cũng có thể vào trong phong lâu này tụ họp rồi.
- Nói xong xoay người đi lên lầu.
-Con nhãi không coi ai ra gì, thật là có con cháu của một số gia tộc tự coi mình là công chúa!
- Vừa định lên lầu, thanh âm đột ngột vang lên làm cho cả tửu lâu một hồi tĩnh lặng.
-Kẻ nào to gan như vậy, ngay cả tôn nữ được sủng ái nhất của Lưu gia gia chủ cũng dám mắng chửi? Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Nhìn người tới, mọi người chợt bừng tỉnh, cũng chỉ có hắn mới có can đảm cùng người Lưu gia đối nghịch. Hơn nữa còn là chuyên tìm tới người Lưu gia, bởi vì hắn là đệ tử Hàn gia
- Hàn Mộng.
Thấy Hàn Mộng, Hàn Phong Tuyết dằn lòng không được mà cũng muốn xuất diện cùng huynh đệ gia tộc mình, nhưng vẫn phải tự mình khắc chế.
- Tưởng là ai, hóa ra là ngươi, kẻ hèn nhát núp sau lưng người khác. Thế nào, ngươi cho rằng làm đệ tử thành chủ thì liền thật cho là mình là cao quý, to lơn lắm sao? Quạ đen cũng muốn thành phượng hoàng. Lưu Tú nhẹ nhàng duyên dáng nói.
- Hừ, dù sao cũng mạnh hơn gia tộc ngươi là được.
- Hàn Mộng phản bác.
Nghe được Hàn Mộng nói, Lưu Thành Long tiến lên từng bước, nguyên tố hỏa ở trong tay ngưng tụ lại.
Thấy động tác của Lưu Thành Long, hán tử áo đen bên cạnh Hàn Mộng ngăn ở trước người Hàn Mộng, nói:
-Lưu thiếu gia, ta không muốn thương tổn ngươi, hy vọng ngươi không nên động thủ.
Lưu Thành Long thu hồi động tác trong tay, cười lạnh một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!