Cười khẩy một cái, Lưu Thành Phi trực tiếp ném một quả cầu lửa về hướng Hàn Ngấn.
- Đây chính là chiêu thứ nhất sao, một quả cầu lửa cấp thấp có thể có tác dụng gì?
Nói xong Hàn Ngấn đáp lễ Lưu Thành Phi một quả cầu lửa như vậy. Quả cầu lửa va vào nhau trên không trung bắn ra một màn pháo hoa rực rỡ.
- Ngươi có chút khả năng này thôi sao?
- Hàn Ngấn châm biếm nói
- Đâu phải chỉ có chút khả năng này, ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi.
- Hỏa nguyên tố chậm chạp hội tụ trong bàn tay, dần dần thấy một búa lửa xuất hiện trong tay Lưu Thành Phi. Cảm nhận được trong búa lửa có hỏa nguyên tố mãnh liệt, Hàn Ngấn bình tĩnh đứng nhìn.
Hắn cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng, chí ít là kỹ năng cao cấp của một danh kỹ, bản thân hắn dùng toàn lực thi triển thì cũng có thể đạt tới trình độ này. Nhưng mà xem bộ dạng của Lưu Thành Phi dường như vẫn còn dư sức, như vậy khả năng rất cao là hắn thuộc đẳng cấp giáo kỹ .
Nhưng trong lòng Hàn Ngấn cũng không có mảy may một ý định rút lui nào
- Mặc dù đối phương đẳng cấp có thể cao hơn mình, nhưng cũng không bảo đảm hắn có thể thắng mình, huống gì là ba chiêu
- Hàn Ngấn thầm nghĩ như vậy.
Đồng thời trong lòng cười lạnh một tiếng:
- Kỹ năng mạnh không chắc là sẽ có thể đánh trúng mục tiêu, chả lẽ đánh không lại mà ta cũng không biết đường tránh hay sao?
- Mặc dù quyết định không liều mạng Lưu Thành Phi , nhưng hắn vẫn sử dụng cho bản thân thêm một kỹ năng phòng ngự.
Búa lửa ngưng tụ hoàn thành, Lưu Thành Phi dùng búa lửa đánh tới phía Hàn Ngấn. Không có ai nghi ngờ rằng nếu như Hàn Ngần bị đánh trúng không bị chết thì cũng bỏng nặng tuột cả da.
Hàn Ngấn lộ ra vẻ nghiêm túc khác thường, sau khi búa lửa tấn công đến bên cạnh, chân phải nhón lên, thân thể bay vọt về phía sau.
-Ngươi cho rằng trốn tránh thì hữu dụng sao?
- Lưu Thành Phi lạnh lùng nói
- Tường đất áp bách
Hàn Ngấn kinh ngạc phát hiện bản thân lại không có cách nào di động được, mà lúc này Lưu Thành Phi đã cầm búa lửa đánh tới trước ngực. Đầu óc quay quay, hắn đã không còn năng lực hóa giải công kích của Lưu Thành Phi, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Răng cắn chặt môi, đã rớm ra một tia máu tươi, Hàn Ngấn đau khổ vật lộn. Ở dưới Hàn gia nhiều người cũng biến sắc.
-Ta nhận thua
- Hàn Ngấn tuyệt vọng nói
Bỗng dưng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tường đất đã biến mất. Nhưng Hàn Ngấn lại vô lực ngồi thụp xuống. Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như vô lực, từ nhỏ đã là một hào kiệt thiên phú còn bây giờ thì như thế này, thật đáng cười.
Cuối cùng mình lại vứt bỏ tôn nghiêm mà nhận thua trược đối phương kém mình hẳn về tuổi đời cũng như năm tu luyện
- Ba chiêu, thật sự chỉ có ba chiêu
- Hàn Ngấn cười khổ nói. Nụ cười lại thê lương như vậy.
Hắn không tự tìm lý do bào chữa cho bản thân, hắn biết nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa, hẵn cũng tiếp không nồi ba chiêu như của tên tiểu tử kia. Bởi vì, Lưu Thành Phi là hỏa thổ song hệ giáo kỹ.
Hàn Thiên Quân lúc này cũng không có tâm tư quan tâm Hàn Ngấn, chỉ thấy ông trợn trừng hai mắt, trong lộ ra vẻ khó tin. Trong miệng lẩm bẩm tự nói:
-Hỏa thổ song hệ, đúng là hỏa thổ song hệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!