Chương 68: Năm tháng nhiệt huyết (Toàn văn hoàn)

Tối đó, Trần Mặc Bạch ngồi một mình trên ghế sô pha. Anh ngẩng đầu, không dùng tay chân để mô phỏng động tác lái xe như trước mà chỉ chờ đợi trong yên lặng, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại một mình anh.

Thẩm Khê đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhắm mắt lại, tựa vào ghế sô pha.

"Có đôi khi anh sẽ tưởng tượng đời này của anh có thể lái xe đến một nơi rất xa, vậy còn em thì sao? Em sẽ tưởng tượng xe đua của mình sẽ đưa người khác đi đến bao xa ư?" Bỗng nhiên Trần Mặc Bạch mở miệng hỏi.

Thẩm Khê nhìn anh, im lặng hồi lâu.

Trần Mặc Bạch cười khẽ: "Sao anh lại quên mất em là người rất thực tế, chưa bao giờ nghĩ đến nếu như."

Nhưng Thẩm Khê ngồi cạnh anh vẫn không nói gì.

Trần Mặc Bạch không chờ được đáp án cuối cùng nên mở đôi mắt ra, anh vừa nghiêng mặt sang liền đối mặt với ánh mắt của Thẩm Khê, sáng ngời mà sâu sắc.

"Đúng là trước đây em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng em đã gặp được anh. Sau khi anh hỏi em câu ấy em mới bắt đầu suy nghĩ, chỉ cần anh muốn thì xe đua của em sẽ đưa anh đi đến rất xa." Giọng nói của Thẩm Khê rất nhẹ nhàng.

Mi tâm của Trần Mặc Bạch khẽ run lên, cổ họng anh giần giật nhưng lại không nói lời nào.

"Thật ra em cũng thường hay tưởng tượng." Thẩm Khê cười đầy trẻ con "Mỗi khi nhìn Hunt điều khiển xe đua đuổi theo Winston, em đều nghĩ người đang cầm tay lái chính là em. Dù em có năng lực phán đoán của một tuyển thủ đua xe, nhưng em không có sức chịu đựng và thể lực giống như họ, mà phản ứng cũng không thể theo kịp sức phán đoán của em… Vậy nên lúc mọi người đang lao đi trên đường đua, em sẽ tưởng tượng mình là mọi người.

Có phải buồn cười lắm không anh?"

"Không đâu." Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu.

"Sau đó… Hunt trong đầu em trở thành anh. Em không hề tưởng tượng mình sẽ trở thành anh mà nghĩ rằng em đang ngồi bên anh. Mỗi một phán đoán của anh đều là phán đoán của em, mọi dự đoán của em cũng là của anh. Chúng ta cùng mạo hiểm, cùng tự khống chế bản thân và cùng nhau vượt qua vạch đích."

Trần Mặc Bạch vươn tay ôm chặt lấy Thẩm Khê, anh áp mặt lên má cô, cảm nhận độ ấm của cô.

"Anh hay nói rằng mỗi tuyển thủ rong ruổi trên đường đua đều rất cô đơn… thật đúng là kiêu căng mà. Rõ ràng từ trước đến giờ em luôn bên anh, sao anh có thể cô độc được đây?"

"Lần này em cũng sẽ nhìn anh, chờ anh ở vạch đích."

Trần Mặc Bạch không nói gì, anh chỉ thấy hai người yên lặng ở bên nhau thế này thật tốt biết bao. Anh lắng nghe hô hấp và nhịp đập trái tim của Thẩm Khê, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm của cô. Cái ôm trong giờ phút này chính là cử chỉ dịu dàng nhất khi được một người yêu thương.

Khi mặt trời lặn xuống phía tây, hoàn toàn trầm mình xuống dưới tầng mây cũng là lúc những ánh đèn trên đường đua Yas Marina được thắp sáng, giống như nguồn sáng thắp sáng thế giới trong màn đêm đen. Fan hâm mộ F1 trên toàn thế giới đều ngóng trông chặng đua Grand Prix cuối cùng của mùa giải này.

Đường đua Yas Marina có hai mươi mốt khúc cua, bao gồm nhiều đoạn đường. Hơn năm mươi nghìn tấm vé vào cửa đã được bán hết.

Khi Trần Mặc Bạch đang mặc trang phục đua xe thì có người đến trước mặt anh, sửa sang quần áo cho anh cùng với các nhân viên khác.

"Chị…" Trần Mặc Bạch gọi khẽ.

"Chị nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ ủng hộ em tiếp tục làm một tuyển thủ đua xe." Trần Mặc Phỉ cong môi, cười tự giễu.

"Em xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng." Không hiểu sao cổ họng của Trần Mặc Bạch có chút nghẹn ngào.

"Trước đây chị lo em sẽ gặp chuyện không may, hiện tại chị lại lo… nếu em không giành chiến thắng thì sẽ khổ sở biết bao chứ? Em có thấy mất mát hay không? Liệu có ai dùng ngôn ngữ để tổn thương em không? Em sẽ vẫn có thể tiến về phía trước chứ?"

"Chị…" Trần Mặc Bạch muốn nói lại thôi, anh biết nhất định trước mỗi trận đua Trần Mặc Phỉ đều sẽ cầu nguyện và lo lắng cho anh.

"Em không cần phải cảm ơn hay xin lỗi chị, bởi cuối cùng bây giờ chị cũng hiểu được thành tựu của em, so với việc dùng sự yêu thương để ngăn cản em thì việc này thú vị hơn nhiều. Em có thể thua bất cứ ai nhưng tuyệt đối không được đánh mất chính mình, đã hiểu chưa?"

Trần Mặc Phỉ hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn cậu em trai đã sớm cao hơn mình nửa cái đầu này. Chị kiên định vỗ vỗ bờ vai của Trần Mặc Bạch. Trần Mặc Phỉ vẫn luôn coi em trai như một đứa trẻ, nhưng không ngờ bây giờ chị đã phải ngước đầu để nhìn em trai rồi. 

"Em hiểu." Trần Mặc Bạch đi về phía xe đua của mình, đột nhiên anh dừng bước chân lại rồi xoay người nhìn Trần Mặc Phỉ.

Chị vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.

"Chị không chỉ là một doanh nhân không thua một đấng mày râu nào, chị còn là người chị gái khiến em kiêu ngạo nhất trên thế giới này." Trần Mặc Bạch lớn tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!