Chương 6: Sức mạnh của một miếng bánh kem

"Vậy kết quả thứ ba là gì?"

"Anh đã bị tôi thuyết phục, cũng biết bản thân vẫn lưu luyến đường đua F1 nhưng không dám quay lại."

"Đúng vậy, sao tôi lại quên mất khả năng thứ ba này chứ?" Trần Mặc Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Khê.

"Trần Mặc Bạch, có thể tôi không giống anh, mỗi câu nói đều mang theo những cái hố chờ người nhảy xuống, cũng không có những giả thuyết không thể chứng minh, nhưng tôi không phải là kẻ ngốc."

Thực tế chứng minh, hệ thống tiêu hóa không phải là thứ mà Thẩm Khê có thể kiểm soát, không đến nửa giờ sau, bụng Thẩm Khê bắt đầu đau dữ dội. Cô vén chăn lập tức xuống giường, Trần Mặc Bạch để điện thoại di động xuống, hỏi: "Tiến sĩ Thẩm, cô cần tôi đỡ đến phòng vệ sinh không?"

"Không cần, tôi chị bị viêm dạ dày chứ không bị cụt tay thiếu chân."

Nói xong, bụng Thẩm Khê càng đau thắt lại, hiện tại cô chỉ muốn lập tức được ngồi trên bồn cầu để "xả". Thế nhưng vừa nãy y tá mới truyền nước cho cô, cô chỉ có thể đem bình nước xuống, cấp tốc chạy về phía phòng vệ sinh.

"Để tôi cầm cho." Trần Mặc Bạch cầm lấy bình thuốc trong tay Thẩm Khê, mỉm cười đầy lịch lãm "Đây chính là giá trị của tôi."

Sắc mặt Thẩm Khê trắng bệch, cũng sắp nhịn không được, cô đưa bình thuốc cho Trần Mặc Bạch, vọt tới phòng vệ sinh, dùng sức đẩy một cái mới phát hiện cửa đang khóa.

"Có người ở bên trong sao?" Thẩm Khê ôm bụng, cong lưng.

"Không có ai thì sao cửa lại khóa!" Tiếng bác gái giường bên cạnh vang lên.

"Vậy cô còn ở trong đó bao lâu nữa?"

"Khoảng 10 phút nữa."

Lần đầu tiên trong đời Thẩm Khê hiểu được thế nào là "sấm sét giữa trời quang". Cô thật sự sắp nhịn không được!

"Đến phòng vệ sinh chung đi." Trần Mặc Bạch một tay cầm bình thuốc, một tay đút túi đầy ung dung, đối lập hẳn với Thẩm Khê lòng đang nóng như lửa đốt.

"Đi!" Thẩm Khê lập tức xông ra ngoài. Mỗi một lần chạy đều là một thế kỷ đầy đau thương.

Vọt tới phòng vệ sinh, vừa đóng cửa lại nhưng nửa ngày Thẩm Khê cũng không cởi được chiếc quần ngủ của mình xuống. Không xong, sao lại có một nút thắt ở thắt lưng thế này! Lúc này cô mới nhớ ra do eo mình quá nhỏ mà quần lại to, Thẩm Khê quấn hai vòng thắt lưng trên eo rồi buộc lại. Có lẽ lúc còn nằm trên giường do cô lăn qua lộn lại nhiều quá nên nút buộc kia giờ đã thành nút chết!

"Đây là muốn tôi chết sao!" Thẩm Khê muốn điên rồi, bụng của cô đau đến mức cũng sắp nứt ra rồi.

Toàn thân Thẩm Khê căng thẳng: "Sao anh vẫn còn ở đây, không sợ bẩn sao?"

"Tôi ở đây đương nhiên là có lý do." Trong giọng nói của Trần Mặc Bạch mang theo tiếng cười "Cuối cùng cô bị sao vậy tiến sĩ Thẩm?"

Thẩm Khê càng sốt ruột càng không cởi được dây lưng, hơn nữa tay trái cô vẫn còn đang cắm kim tiêm, không dám dùng nhiều sức, trên lưng chảy đầy mồ hôi.

"Tôi không cởi được quần."

Tuy rằng thật mất mặt nhưng Thẩm Khê vẫn bất chấp tất cả. Đây là bước ngoặt sống chết, giữa tôn nghiêm và tính mạng thì cô vẫn chọn tính mạng, vấn đề mặt mũi giải quyết sau đi.

"Tiến sĩ Thẩm mở cửa đi, để tôi xem cho." Thanh âm Trần Mặc Bạch rất bình tĩnh, nghe không ra sự cười nhạo.

Thứ cô chờ chính là những lời này!

Thẩm Khê mở cửa ra, vẻ mặt như đưa đám chỉ eo mình nói: "Làm sao bây giờ?"

Trần Mặc Bạch vốn không muốn cười nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Thẩm Khê làm anh phải nghiêng mặt đi cười nhẹ một tiếng.

"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là cởi ra rồi."

Trần Mặc Bạch đưa tay ra, lúc chạm đến bên hông của Thẩm Khê, cô vô thức lùi về phía sau. Dù sao cũng là người không quá quen thuộc, hơn nữa còn mang giới tính nam đang đứng sát bên mình, đã vậy tay anh còn đặt bên hông, tai của Thẩm Khê không khỏi đỏ lên.

Ngón tay Trần Mặc Bạch vân vê hai sợi dây, khoảnh khắc Thẩm Khê lùi về sau anh lập tức dùng sức kéo cô lên phía trước. Thẩm Khê chẳng những không thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà còn suýt chút nữa thì mất trọng tâm. Cô đứng trên bậc thang, vừa vặn bằng chiều cao với Trần Mặc Bạch, tay của cô đang ấn trên bả vai anh, mà đúng lúc này Trần Mặc Bạch lại ngẩng đầu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!