Lần nào về nhà Trần Mặc Bạch ở đối diện cũng gọi cô sang ăn cơm nhưng lúc này anh không hề gọi cô. Hơn nữa đã là chín rưỡi tối, chắc chắn anh chàng này đã ăn cơm rồi. Đương lúc Thẩm Khê đang định xuống siêu thị ở đối diện mua sandwich thì cửa nhà đối diện mở ra. Trần Mặc Bạch vẫn mặc chiếc áo len rộng màu cà phê, anh cầm túi rác đứng trước cửa.
"Tôi còn đang nghĩ bao giờ cô mới về."
"Tôi… đã về." Thẩm Khê gật gật đầu.
"Tôi có phần cánh gà nhồi cơm cho cô đó."
"Anh biết làm cánh gà nhồi cơm ư?" Đôi mắt của Thẩm Khê mở to.
"Hôm nay mới học được trên mạng, tôi ăn chỗ không thành công rồi, phần còn lại thì không biết hương vị thế nào." Trần Mặc Bạch nói với chất giọng bình tĩnh.
Ở trong lòng của Thẩm Khê, những người có thể làm được cánh gà nhồi cơm rất đỉnh nhưng đối với Trần Mặc Bạch thì chẳng khác nào việc nghiên cứu máy pha cà phê pha cà phê thế nào vậy.
"Tôi muốn ăn!"
"Vậy cô vào chờ tôi một lát, tôi vất rác xong liền đi lên."
Tối đó Thẩm Khê ngồi trước bàn ăn uống nước trái cây mới ép, ăn cánh gà nhồi cơm, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
"Tiểu Khê, sấy khô tóc đi rồi hãy về." Trần Mặc Bạch tạm dừng video trận đấu trên tivi, quay đầu nói với Thẩm Khê.
"Được." Thẩm Khê gật đầu nhưng có vẻ cô không quan tâm đến lời của Trần Mặc Bạch lắm.
Ăn cơm xong, Thẩm Khê rất tự giác đi rửa bát đĩa.
Trần Mặc Bạch gọi cô đến bên cạnh mình, cầm lược và máy sấy sấy tóc cho cô.
"Tôi cứ sấy tóc là hôm sau tóc sẽ xù hết cả lên." Thẩm Khê than phiền.
"Do cô sấy phần đuôi đó."
"Nhưng tay tôi không giơ cao được."
"Lại đây, để tôi sấy tóc cho cô."
"Được!" Trả lời xong, Thẩm Khê lại thấy có chỗ nào đó là lạ.
Ngón tay của Trần Mặc Bạch luồn vào tóc Thẩm Khê, từ từ vén tóc cô lên rồi đặt tóc cô xuống kẽ ngón tay. Cô nghĩ hồi lâu, nghe thấy tiếng máy sấy thổi bên tai, cảm nhận đầu ngón tay của Trần Mặc Bạch ấn trên da đầu, cảm giác thoải mái ấy khiến Thẩm Khê trở nên lười biếng, không nghĩ về chuyện đó nữa.
"Anh vừa xem gì vậy?"
"Giải Grand Prix tại Tây Ban Nha vào năm ngoái, Winston đã vượt qua Roddy và giành được chức quán quân chặng."
"Mọi người đều nói trong trận đấu ấy Winston giống như bị thần gió nhập vào người vậy, như thể sắp bay lên!" Thẩm Khê nói đầy hưng phấn.
Trần Mặc Bạch chỉ cười cười, không nói gì.
"Ngày mai sẽ tiến hành lái thử chiếc xe mà chúng tôi mới thiết kế. Anh nói xem, khi Grand Prix bắt đầu thì anh và Caspian có đạt được thành tích cao không?"
"Cô hy vọng tôi hoặc là Caspian vượt qua Winston ư?" Trần Mặc Bạch vừa tắt máy sấy vừa hỏi.
"Đương nhiên rồi. Vượt được Winston… đó nhất định sẽ là một trận đấu đầy kỳ tích! Mà giấc mộng của chúng ta không phải là sáng tạo ra kỳ tích sao? Dù là thần đua xe hay là một chiếc xe tốt nhất, cuối cùng… đều sẽ bị vượt qua." Thẩm Khê trả lời.
Trần Mặc Bạch cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu của Thẩm Khê.
"Được rồi… chúng ta sẽ sáng tạo ra thật nhiều kỳ tích."
Mười giờ sáng ngày hôm sau, sân đua chuyên dụng của đội Marcus chật ních toàn người là người, một số ký giả truyền thông có mối quan hệ tốt với đội Marcus cũng đến. Chiếc xe mới của đội chạy băng băng trên đường đua, các loại số liệu không ngừng được ghi chép lại. Tốc độ của chiếc xe khi vào khúc cua, phản ứng của phanh, nhiệt độ động cơ,… mỗi một số liệu đều khiến đội R&D cực kỳ hồi hộp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!