"Người đó đang ở nơi nào? Đã sinh ra chưa?" Thẩm Khê bĩu môi.
"Đương nhiên là người đó đã sinh ra. Rồi cô sẽ gặp một người đàn ông có phong thái, đánh giá cao và công nhận tài hoa của cô, sẽ không ghen tị với thành công của cô, hơn nữa sẽ vui mừng vì thành tựu của cô. Tư tưởng của hai người sẽ được kết nối, cô trở thành động lực của anh ta mà anh ta cũng sẽ giúp cô trở thành một người tốt hơn."
Thẩm Khê nhìn về phía Trần Mặc Bạch, ánh mắt cô có vẻ bình tĩnh nhưng đầy sâu xa. Lúc này Trần Mặc Bạch mới ý thức được căn bản Thẩm Khê không quan tâm đến lời nói của vị tiến sĩ đó, hơn nữa chắc chắn xung quanh cô sẽ có không ít người nói giống như vị tiến sĩ kia. Tất cả những điều ấy cô đều xem như không thấy nhưng không có nghĩa là Thẩm Khê không quan tâm.
"Sau này cô không cần phải đi nữa, nếu mẹ cô gọi cô về xem mắt, cô cứ nói mình đã có người yêu là được."
Trước kia Thẩm Khê đã từng nói, những người xung quanh họ hiểu họ nhưng lại không thực sự thấu hiểu họ. Mẹ của Thẩm Khê chỉ đơn giản là muốn mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho Thẩm Khê theo cách riêng của bà, nhưng cái mà bà cho là "tốt nhất" chưa chắc đã phù hợp với cô.
"Bà ấy sẽ bảo tôi đưa người yêu về ra mắt." Thẩm Khê bĩu môi, không giấu được nét trẻ con.
"Vậy cô hãy trả lời rằng bạn trai đang sống ở Mỹ hoặc ở nước ngoài."
"Bà ấy sẽ muốn video call với người yêu tôi."
"Vậy đưa số điện thoại của tôi cho bà ấy, tôi sẽ video call với mẹ cô."
"Nhưng tôi vốn không có người yêu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ. Hơn nữa tôi không giỏi nói dối … nhất định sẽ có trăm ngàn lỗ hổng." Thẩm Khê thở dài, trông cô giống như chú sóc trong gói biểu tượng cảm xúc.
(Đoạn trên mình không hiểu lắm, có thể là do biểu cảm của Thẩm Khê giống với chú sóc này nên Trần Mặc Bạch nghĩ vậy chăng? Mình không tìm được ảnh sóc, chỉ tìm được ảnh chú chuột này là gần giống thôi)
"Tôi sẽ giúp cô chuyện đó. Còn về vấn đề người yêu thì cuộc sống này như một cái sàng vậy, lọc từ từ. Thay vì thỏa hiệp để tiếp cận một người thì không bằng chờ cho đến khi có một người không quan tâm đến những thành công và khuyết điểm ấy đến bên cô, cô chỉ cần giữ lấy người ấy thật chặt là tốt rồi."
"Nếu như không ai xuất hiện thì sao?"
"Dù vậy vẫn phải ngẩng cao đầu, làm chuyện mình thích, kiên trì với nguyên tắc của bản thân, độc thân nhưng vẫn phải vui vẻ."
"Ừ." Thẩm Khê nở nụ cười, cầm bát cơm đưa cho Trần Mặc Bạch "Cho tôi thêm một bát cơm nữa."
"Được, cô phải ăn nhiều một chút."
"Tại sao?"
"Mập thêm chút nữa thì mới không bị rơi xuống cống."
"Vô nghĩa."
Đưa bát cơm cho Thẩm Khê xong, Trần Mặc Bạch phát hiện ra 5 cân cá hầm đã hết, trong bát canh chỉ còn lại giá đỗ.
"Cô chỉ chừa lại giá đỗ cho tôi sao?"
Trần Mặc Bạch há miệng thở dốc… được rồi, dù chỉ còn giá đỗ nhưng đó cũng là sự "ban ân" của Thẩm Khê. Di động của Trần Mặc Bạch chợt vang lên, là Trần Mặc Phỉ gọi.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe thấy một tràng: "Chị nghe nói tiến sĩ Thẩm bị mất tích? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi, chị yên tâm, cô ấy quên không mang theo điện thoại." Trần Mặc Bạch cười, xoay người lại, phát hiện Thẩm Khê đang đầy áy náy mà gắp những miếng cá vụn còn sót lại trong đống giá đỗ vào bát cơm của anh, thì ra cô vẫn còn chút lương tâm.
"Vậy thì tốt. Thứ sáu tuần này ở khách sạn Khải Duyệt có một buổi giao lưu học thuật về thiết kế ô tô, mọi người nghe nói tiến sĩ Thẩm đã về nước nên đều mong muốn được trao đổi với cô ấy. Em hỏi tiến sĩ Thẩm xem cô ấy có muốn tham gia hay không, nếu muốn thì nói địa chỉ email của cô ấy cho chúng ta biết để gửi tài liệu trong buổi hội nghị đến cho cô ấy."
"Được, em sẽ nói với cô ấy."
Sau khi nghe Trần Mặc Bạch nói về buổi hội nghị, Thẩm Khê lập tức lắc đầu.
"Tôi không đi đâu, tôi sẽ ngủ gật ở đó mất."
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: "Tôi cam đoan với cô buổi giao lưu này thực tế hơn buổi hội thảo của Duệ Phong nhiều, rất nhiều kỹ sư đầu ngành và chuyên gia trong nước và ngoài nước đến tham gia, tôi sẽ đi với cô."
"Vậy… được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!