Chương 11: Thành tựu khi nuôi lớn mầm đậu

"Cô đang làm gì  vậy?" Trần Mặc Bạch rất tò mò trong lúc đợi mình thì Thẩm Khê làm gì.

"Đọc tài liệu."

"Liên quan tới việc thiết kế ô tô sao?"

"Không phải, tài liệu liên quan đến thí nghiệm va chạm."

Cứ như vậy, Trần Mặc Bạch nói chuyện câu được câu không cùng với Thẩm Khê. Đến khi công ty bảo hiểm đến. Trần Mặc Bạch chỉ để lại tên cho họ rồi lập tức gọi một chiếc taxi về công ty.

Khi Trần Mặc Bạch chạy đến tòa nhà công ty, tất cả nhân viên đều đã về, chỉ còn phòng làm việc của anh là vẫn sáng đèn. Cách một cái ghế, anh nhìn thấy đầu Thẩm Khê nghiêng sang một bên, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Trần Mặc Bạch vòng qua chiếc ghế tựa, đi tới trước mặt Thẩm Khê. Màn hình của chiếc máy tính bảng được cô ôm trong ngực giờ đã tối đen, chiếc kính trên đầu mũi cô lỏng lẻo như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Trần Mặc Bạch yên lặng nhìn Thẩm Khê, nhẹ nhàng tháo chiếc kính của cô rồi cầm trong tay. Trước kia anh không phát hiện ra lông mi của Thẩm Khê thực sự rất dài.

Khi hàng lông mi của cô rung lên, dường như có thứ gì đó xẹt qua trái tim của Trần Mặc Bạch.

"Cô tỉnh rồi sao?" Trần Mặc Bạch hỏi.

"Ừ." Thẩm Khê xoa xoa đôi mắt nhìn Trần Mặc Bạch. Bởi vì không có kính nên cô phải nheo đôi mắt lại để có thể nhìn rõ anh, điều ấy khiến cho Trần Mặc Bạch tự dưng rất muốn cười. Anh không lên tiếng nhìn Thẩm Khê sờ trái sờ phải tìm kính của mình.

"Kính của tôi đâu nhỉ?" Thẩm Khê cúi đầu nói.

Trần Mặc Bạch không hiểu sao lại có chút tiếc nuối khi không được nhìn đôi mắt cô nữa.

"Nếu như tôi không tới, cô vẫn sẽ ngồi đây chờ tôi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta đã hẹn rồi."

Trần Mặc Bạch bật cười: "Nếu như sáng mai tôi mới đến thì sao?"

"Vậy thì chỉ có thể chờ anh đến sáng hôm sau thôi."

"Cô chịu được khi chờ lâu như vậy sao?"

"Chỉ cần chúng ta không hủy hẹn, tôi vẫn sẽ chờ anh." Thẩm Khê trả lời như đây là lẽ đương nhiên.

"Rốt cuộc là cô cố chấp với việc nhất định phải thắng tôi hay là cố chấp với cuộc hẹn của chúng ta?"

"Tôi cố chấp với cả hai."

"Cô cố chấp giữ lời hứa cho đến chết như cái đuôi của tôi vậy."

"Anh yên tâm, nếu tôi là cái đuôi của anh thì kể cả khi nước dâng cao tôi vẫn sẽ ngồi ở trên thuyền chờ anh đến." Mặt Thẩm Khê như viết đầy chữ "tôi không phải cái đuôi của anh".

Nhưng trong lòng của Trần Mặc Bạch, cô với cái đuôi chẳng khác nào "kẻ tám lạng, người nửa cân".

"Đúng là cô có thể chờ tôi." Trần Mặc Bạch đeo lại chiếc kính lên mũi cho Thẩm Khê, đôi mắt đang mơ màng của cô trong thoáng chốc sáng rực lên.

"Như thế vẫn bình thường, nếu phải chờ một người lâu thật lâu mà mãi không thấy người ấy thì có lẽ người đó sẽ chẳng bao giờ đến."

"Nghe có vẻ như cô đã từng phải chờ một người rất lâu, kỷ lục chờ người của cô là bao nhiêu?"

"Một tháng." Thẩm Khê trả lời

"Chờ ở đâu?" Trần Mặc Bạch tò mò.

Hỏi xong anh lại thấy hối hận, lỡ như lần chờ đợi đó là chờ người anh trai đã mất của cô thì sao?

"Ở quán cà phê đối diện trường đại học." Đôi mắt Thẩm Khê rũ xuống, cô có chút buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!