Chương 50: (Vô Đề)

"Bây giờ khuya lắm rồi, chúng ta ở đây phân tích tiếp cũng không ăn thua," Lâm Phỉ Thạch ngồi ở mép giường, giơ tay khảy khẽ mấy sợi tóc mềm của Giang Bùi Di, ngón tay vô tình lướt qua bên tai anh, giọng nhẹ nhàng: "Ngủ trước đi, có gì sáng mai nói tiếp. Dù gì, tình huống hiện tại cũng chỉ là suy đoán của bọn mình thôi, đúng hay không thì chưa chắc đã rõ."

Giang Bùi Di không nhận ra mấy hành động nhỏ đầy ẩn ý kia, chỉ gật đầu nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi. Sáng mai tôi sẽ bảo lão Tiêu với mấy người kia đến canh khu nhà Triệu Sương, còn bên phía Triệu Đình, chỉ cần có chút động tĩnh nào là lập tức ra tay bắt ngay."

Lâm Phỉ Thạch gật đầu: "Ừm vậy là tốt nhất, không để xảy ra sai sót gì."

Nói xong, Lâm Phỉ Thạch rất biết điều mà đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc đóng cửa, bước chân cậu khựng lại một chút, cụp mắt cười khẽ, rồi mới quay về phòng mình.

Hôm sau, tại phòng thẩm vấn Cục Công an thành phố Trọng Quang, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch lại một lần nữa đối mặt với Triệu Đình.

Triệu Đình ngồi sụp xuống trên ghế sắt, dáng vẻ u ám như cũ, trông chẳng giống một thanh niên hai mươi tuổi chút nào. Mặt hắn trắng bệch âm trầm, mí mắt như nặng ngàn cân, gần như chẳng nhấc lên nổi.

Ngược lại, Lâm Phỉ Thạch thì tựa lưng lười biếng trên ghế, tư thế vô cùng thư thái. Nhìn kiểu gì cũng không giống đang đối mặt với một tội phạm, mà như đang thưởng thức một bàn tiệc rượu hoa hồng. Cậu khoanh chân, ung dung lên tiếng ngay chiêu đầu tiên: "Triệu Đình à, bốn chữ "giấu đầu lòi đuôi" bị cậu chơi đến nhuần nhuyễn thật đấy."

Câu nói không đầu không đuôi vang lên, chưa kịp cho Triệu Đình phản ứng, Lâm Phỉ Thạch liền tiếp tục bằng giọng dồn dập: "Cậu thủ đoạn cao minh thật, bởi vì cách đánh lừa cảnh sát đỉnh nhất, không phải là tạo ra hiện trường tội ác hoàn hảo, mà là khiến họ nghi ngờ, rồi trong quá trình tìm chứng cứ thì tự tay đập vỡ suy đoán của chính mình không ai sẽ nghĩ tới một kẻ đã bị loại ra khỏi vòng nghi ngờ từ sớm."

Ánh mắt Lâm Phỉ Thạch khóa chặt vào Triệu Đình, từng chữ như đinh đóng cột: "Giống như chẳng ai sẽ nghĩ rằng hung thủ thực sự lại là Triệu Sương."

Giang Bùi Di hơi nhướng mày. Còn Triệu Đình thì mặt lạnh như tiền, im lặng không nói. Trong phòng im ắng đến mức cây kim rơi cũng nghe rõ. Thư ký gõ bàn phím cũng không dám động tay, mọi người đều căng mặt, không ai lộ ra biểu cảm gì.

Giữa sự yên lặng như tờ ấy, giọng Lâm Phỉ Thạch rõ ràng vang lên từng câu: "Cậu giả bộ mâu thuẫn với anh trai, dựng lên một màn diễn thuyết phục, khiến cảnh sát nghĩ rằng cậu có động cơ hại người."

"Nếu tôi đoán không sai, thì câu chuyện phía sau hẳn là như thế này nhé, giữa cậu và Triệu Sương thật ra chẳng có thâm thù gì, ngược lại hai người thân thiết đến mức cậu sẵn sàng thay anh mình gánh tội. Vì lý do nào đó mà chưa ai biết, Triệu Sương đã ra tay giết Nhậm Chí Nghĩa, và cậu là người đầu tiên anh ta kể chuyện đó."

"Cậu quyết định đứng ra gánh tội thay anh em, rồi bắt đầu bố trí một ván cờ. Cậu bảo Triệu Sương cố tình viết chữ "đi" trên sàn, khiến hướng điều tra lập tức nhắm vào anh trai. Khi cảnh sát đào sâu vụ Triệu Sương, dĩ nhiên sẽ lần tới gia đình cũng tức là cậu. Và rồi, cậu cố tình để lộ 'chứng cứ phạm tội' của mình, chính là chiếc túi rác giấu trong nhà. Bắt đầu từ khoản giao dịch đáng ngờ trên tài khoản ngân hàng, mọi chứng cứ dần dần lộ ra.

Thậm chí cậu còn mua chuộc nhân chứng, nhưng lời khai cũng bị bác bỏ. Vật chứng, nhân chứng đều đủ, cậu "bất đắc dĩ" mà thừa nhận mình là hung thủ, khiến cảnh sát hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ với Triệu Sương."

Lâm Phỉ Thạch chống cằm, khen ngợi: "Thật là một nước cờ đẹp, lấy chính mạng mình để làm sạch cho anh trai."

Triệu Đình nhìn qua thì vẫn bình tĩnh, mặt lạnh như băng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đuôi mắt và lông mày của cậu ta khẽ căng, một dấu hiệu nhỏ của sự gồng cứng.

"Thật ra thì hiện trường gây án nhà Nhậm Chí Nghĩa có phải nơi đầu tiên hay không, với cậu cũng chẳng quan trọng lắm. Bởi vì mục tiêu của cậu là làm mọi cách để Triệu Sương thoát tội. Mấy chi tiết còn lại không đáng để bận tâm."

Cuối cùng, Lâm Phỉ Thạch buông một câu chậm rãi, âm điệu thong dong: "Có phải tôi nói trúng rồi?"

Giọng nói của Lâm Phỉ Thạch, từng chữ từng chữ như xoáy thẳng vào tai, nhưng Triệu Đình vẫn ngồi im như tượng, không nhúc nhích, không hé miệng lấy nửa lời, cứ như một bức điêu khắc đóng băng giữa căn phòng. Sự im lặng kéo dài ấy, thật ra không thể đo lường bằng đơn vị thời gian bởi vì thế giới của hắn đã mấy lần đảo lộn, hoàn toàn bị Lâm Phỉ Thạch l*t tr*n trước mặt.

"... Không thể không công nhận trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, đến mức ngay cả tôi cũng muốn vỗ tay cúi đầu bái phục." Sau một khoảng lặng dài như cả thế kỷ, Triệu Đình cuối cùng cũng mở miệng. Hắn khẽ nới lỏng khóe mắt, cơ mặt giãn ra đôi chút, thậm chí còn nở một nụ cười bình thản: "Nhưng mà, cậu có bằng chứng nào chứng minh cho cái suy đoán hoang đường đó không?

Theo như tôi được biết, chỉ bằng tưởng tượng thì không thể buộc tội ai được đâu, tốt nhất là các cậu cứ tiếp tục điều tra đi, có kết luận rồi hãy nói."

Một thằng nhóc trẻ tuổi như Triệu Đình, bị Lâm Phỉ Thạch lật tung tâm lý ra trước mặt, mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, không run tay, không hốt hoảng tâm lý như thế này đúng là không tầm thường chút nào!

Trong phòng thẩm vấn, từng câu từng chữ của họ như gươm giáo va chạm. Còn ở bên ngoài, đám cảnh sát hình sự nghe Lâm Phỉ Thạch một mạch phân tích đến mức há hốc mồm không ngậm lại được!

—— Dù gì Lâm Phỉ Thạch cũng là "bùa hộ mệnh" nổi danh của cục, ngoài gương mặt đẹp như tranh thì trước giờ không ai dám chắc cậu có "xài được" thật không. Lỡ cậu nói hớ thì đã có Giang Bùi Di đỡ đòn, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối Giang phó đội không hé một lời, Lâm đội một mình cân nguyên phòng thẩm vấn!

Kỳ Liên từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như lúc này Lâm Phỉ Thạch tuyệt đối không phải là kiểu người lang thang bất cần đời như cậu thể hiện ra ngoài, câuh hoàn toàn không phải.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình LCD màu xanh lam, biểu cảm như bị sốc đến tê liệt: "... Có khi đây gọi là thần tiên đánh nhau thật rồi."

Một nữ cảnh sát ngồi bên cạnh cũng như rơi vào sương mù: "Lâm đội nói vậy là thật hay giả thế? Sao tôi nghe càng lúc càng thấy có lý? Không được, nổi hết cả da gà rồi..."

Lâm Phỉ Thạch nhìn Triệu Đình một hồi, rồi như tiếc nuối mà khẽ lắc đầu: "Tiếp tục điều tra? Không cần đâu. Phản ứng vừa rồi của cậu đã nói lên toàn bộ sự thật rồi."

Câu nói ấy vừa dứt, đồng tử Triệu Đình co rụt mạnh, hắn lập tức nhận ra, mình bị lừa rồi!

Lâm Phỉ Thạch nở nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ: "Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc cậu bị tạm giữ, biểu hiện của cậu rất rõ ràng một thái độ "chết cũng không nhận", tuyệt đối không cúi đầu nhận tội. Nhưng bây giờ, lại có người đứng ra gánh tội thay cậu, lại còn là người mà cậu từng cực kỳ chán ghét  là anh của cậu. Cậu không thừa cơ đẩy hết tội cho anh ta, để đạt được mục đích vu oan giá họa của mình, mà lại cực lực phủ nhận hành vi phạm tội của anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!