Giang Bùi Di còn chưa kịp nói hết câu đầu tiên, liền không nghe thấy tiếng Lâm Phỉ Thạch bên kia nữa bởi vì chiếc điện thoại nội địa kia cố gắng vùng vẫy thoi thóp được nửa phút, cuối cùng vẫn số khổ ra đi tại gia, kiên quyết hút nước rồi lăn đùng ra tắt nguồn.
Anh cứ thế đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen trong đêm, sau lưng, miệng vết thương dưới eo bắt đầu đau nhói như thể vừa mới nhận ra, đau âm ỉ đến khó chịu. Giang Bùi Di khẽ cười giễu mình một tiếng.
Thực ra Giang Bùi Di là kiểu người rất hiếm khi phạm sai lầm, anh quen sống bằng những tính toán trăm phương ngàn kế, bước nào cũng cẩn trọng, thêm vào đó là phản xạ chiến đấu gần như b**n th** kiểu thi đấu chuyên nghiệp, khiến cho tỉ lệ mắc sai lầm của anh thấp đến mức gần như bằng không nhưng cho dù anh có tính trước như thần, cũng làm sao ngờ được cái thôn Tháp Bộ nhỏ bé, tầm thường, vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật này lại giấu một âm mưu lớn đến thế.
Rốt cuộc cũng chỉ có thể nói, lần này là anh quá sơ suất, bị lật thuyền trong mương cống ngầm.
Giang Bùi Di từ trước đến nay chưa từng đem sự sống chết của mình đặt vào tay người khác, nhưng hiện giờ tai họa giáng xuống bất ngờ, anh cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào người kia, cái tên nhìn qua chẳng mấy đáng tin, Lâm Phỉ Thạch, hy vọng lần này có thể đáng tin được một lần.
Gió đêm rít lên bên tai anh như tiếng còi hú, mí mắt anh ngày càng trĩu xuống, hơi ấm toàn thân bị gió lạnh nhanh chóng rút cạn, trước mắt bắt đầu tối sầm lại.
……
Hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát bật đèn chớp rực rỡ, xé rách một mảng bóng đêm dày đặc, cắt ra một lối đi sáng loáng giữa màn đêm. Gần trăm cảnh sát vũ trang từ bốn phương tám hướng vây chặt Tháp Bộ thôn như nêm cối, bao vây toàn bộ khu vực.
Một mũi đội khác đã bắt đầu giao chiến trực diện với nhóm tội phạm, còn Lâm Phỉ Thạch thì dẫn theo một tổ cảnh sát lục soát trong khu rừng ven sông, tìm kiếm tung tích của Giang Bùi Di. Điện thoại của Giang Bùi Di vẫn trong trạng thái tắt máy, khiến Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không biết tình hình hiện giờ của anh ra sao.
Bây giờ là đúng nửa đêm khoảng mười hai giờ khuya, lẽ ra phải tối đến mức giơ tay không thấy ngón, nhưng những chiếc đèn pin công suất cao trong tay cảnh sát lại chiếu sáng cả khu rừng như ban ngày.
Trên đường đến hiện trường, Lâm Phỉ Thạch đã nhanh chóng tóm tắt toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Các đồng nghiệp ở sở cảnh sát đều hiểu rõ tính mạng người đang như treo trên sợi tóc kia chính là vị phó đội trưởng mà họ còn chưa từng chính thức gặp mặt. Bầu không khí vì vậy trở nên vô cùng căng thẳng.
"Đội trưởng Giang!"
"Phó đội Giang ——"
"Giang Bùi Di, tôi đến đón anh đây!"
Hơn mười cảnh sát lục soát dọc theo rừng cây ven sông, từng bước dò xét. Lâm Phỉ Thạch đi được một đoạn dọc theo con đường nhỏ, bỗng dưng chóp mũi động đậy hai cái, cậu nhíu mày nói:
"Các cậu có ngửi thấy mùi gì đó lạ không?"
Kỳ Liên ngớ người, chưa hiểu chuyện gì, "Hả?" một tiếng.
Lâm Phỉ Thạch không nói gì thêm, chỉ cầm đèn pin xoay một vòng trong phạm vi khoảng bốn, năm mét quanh chỗ đứng, sau đó bước nhanh về phía đông:
"Bên này, mùi máu hình như đậm hơn một chút."
Được cậu nhắc như thế, cả nhóm cảnh sát không hẹn mà cùng nhau hít nhẹ mũi, quả nhiên phát hiện trong không khí lượn lờ một mùi tanh nhàn nhạt, âm ẩm, như có như không, nhưng đủ khiến người ta cảnh giác.
"Đội trưởng Giang! Nghe thấy bọn tôi không!"
"Giang Bùi Di!"
Một cảnh sát nam đang quét đèn pin khắp nơi, không mục tiêu mà đi dọc theo đường ven sông, vô tình lia ánh sáng qua một thân cây lớn trơ trụi. Ngoài ý muốn, hắn thoáng thấy một đôi giày thể thao cao cổ màu đen.
Viên cảnh sát kia lập tức kinh hãi, vội vàng rọi lại đèn cho rõ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch xanh lét, hét lớn: "Lâm đội! Đội trưởng Giang ở đây!"
Giang Bùi Di cuộn tròn trong một hốc cây nhỏ gần như không chắn nổi gió, lông mi dính ướt thành từng mảng, đan xen rủ xuống mí mắt khép chặt. Lồng ngực anh phập phồng rất khẽ, người đã hoàn toàn bất tỉnh.
Việc cố gắng chui vào chỗ đó nơi miễn cưỡng còn giữ được chút ấm áp và che chắn khỏi gió e rằng chính là hành động tự cứu cuối cùng trước khi anh ngất đi.
Lâm Phỉ Thạch lạnh giọng ra lệnh: "Đưa xe lại đây. Tạm thời đừng chạm vào cậu ấy. Áo khoác giữ ấm, đưa tôi."
Khi nói, cậu không hề ngẩng đầu. Đôi mắt vốn lúc nào cũng đượm ý cười nay đã cụp xuống, ánh nhìn biến mất dưới hàng mi dài gọn gàng, để lộ một đường cong nơi mí mắt lạnh lùng đến mức có chút sắc bén khó tả.
Một cảnh sát đứng bên cạnh không hiểu sao lại thấy hơi sợ, lặng lẽ cúi đầu, nhanh chóng đưa chiếc áo bông giữ ấm đã chuẩn bị sẵn qua cho cậu.
Lâm Phỉ Thạch giũ rộng áo bông, trải lên mặt đất, sau đó dùng mu bàn tay đỡ sau gáy Giang Bùi Di, cực kỳ cẩn thận kéo anh ra khỏi hốc cây nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!