Giang Bùi Di vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa quay sang người bên cạnh nói: "Gọi Triệu Sương tới cục một chuyến, lời khai của hắn với lời Triệu Đình nói có nhiều điểm mâu thuẫn, tôi phải biết là ai đang nói dối."
"Rõ!"
Nghi phạm đã khai toàn bộ quá trình phạm tội, vụ án này về cơ bản coi như đã sáng tỏ. Dù còn vài chỗ chưa khớp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả điều tra cuối cùng.
Giang Bùi Di cầm bản ghi chép thẩm vấn, ngồi lại văn phòng lật xem cẩn thận chi tiết, theo như lời Triệu Đình, hắn với Nhậm Chí Nghĩa cấu kết buôn người, Nhậm Chí Nghĩa là chủ mưu, còn hắn chỉ là đồng phạm, kiểu "thả mồi câu", hắn cũng không biết đám người bị bán rốt cuộc bị đưa đi đâu.
Đương nhiên, lời này chưa chắc là thật. Nhưng hiện tại manh mối phía cảnh sát còn ít, vẫn cần tiếp tục điều tra sâu hơn.
Cái công ty ở nước ngoài kia cũng cực kỳ khả nghi, danh nghĩa có hai cổ đông, rất có thể chính là người giật dây sau màn nếu có thể điều tra ra được danh tính hai cổ đông đó.
Không lâu sau, Giang Bùi Di chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc phía sau lưng, là hương gỗ dịu nhẹ mà Lâm Phỉ Thạch hay dùng. Anh thậm chí chẳng cần quay lại cũng biết ai vừa tới.
Lâm Phỉ Thạch ung dung bước vào phòng làm việc, như thể đang diễn một vai đầy phong cách. Tay cầm một khối Rubik đầy màu sắc, xoay xoay mấy vòng, đem cái khối vốn rối tung càng trở nên rối loạn hơn.
Giang Bùi Di không ngẩng đầu, tay chỉ vào tờ giấy trắng trước mặt: "Cậu nghe buổi thẩm vấn ban nãy rồi đúng không? Thấy có gì bất thường không?"
Lâm Phỉ Thạch không biết đang nghĩ gì, không trả lời. Mãi đến khi Giang Bùi Di quay lại nhìn, cậu mới "ờ" một tiếng, thất thần đáp: "Chắc là không có?"
Lâm đội sáng nay phải dùng sức mạnh siêu nhân mới có thể lết được ra khỏi chăn, có vẻ đang bị "hội chứng ngơ ngẩn đầu ngày", đầu óc vẫn còn lơ mơ. Khối Rubik xoay cả nửa tiếng vẫn chưa giải được.
Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy kéo rèm cửa sổ: "Ngủ trưa chút đi."
Trong phòng ánh sáng lập tức dịu xuống, khoảng cách hai người hơi rút lại, mơ hồ mang theo chút không khí ái muội. Sườn mặt Giang Bùi Di dưới bóng mờ càng thêm rõ nét, da trắng mịn, hàng mi đen dài.
Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, tiến đến sát cạnh anh ánh mắt đen sâu như thể có thể hút người ta vào trong. Giọng cậu mang chút mũi, khẽ nói: "Giang đội, anh biết kéo rèm giữa ban ngày là hành vi gợi ý gì không?"
Giang Bùi Di hơi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với gương mặt cực kỳ có tính "xâm lược" của Lâm Phỉ Thạch, rồi "bốp" một cái búng nhẹ lên trán cậu, đánh cậu ngã luôn lên ghế sofa. Với tốc độ "không hiểu phong tình" cấp thế giới, anh chặn luôn cái miệng lắm trò kia lại: "Không biết. Muốn ngủ thì ngủ, tôi ra ngoài đây."
"Đừng mà, tôi ngủ liền, được chưa?" Lâm Phỉ Thạch giữ chặt tay anh, giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ: "Anh ở đây với tôi một lát, không có anh tôi không ngủ được."
Tứ chi Lâm Phỉ Thạch quanh năm lạnh toát, đụng vào da thịt rất rõ cảm giác. Mấy trò làm nũng của cậu, Giang Bùi Di thật sự chẳng có cách nào từ chối. Thấy cậu có vẻ định ngủ thật, không gây chuyện anh liền ở lại.
Anh tựa người vào bàn làm việc phía sau, lặng lẽ suy nghĩ lại toàn bộ đầu mối vụ án, cân nhắc xem còn chỗ nào bị bỏ sót.
Lâm Phỉ Thạch thì vô ưu vô lo như một con thỏ nhỏ cuộn tròn trong chăn, chưa đến hai phút đã ngủ say. Nhưng Giang Bùi Di biết cậu ngủ cực kỳ nông, tiếng thở cũng không lớn, có gì bất thường là tỉnh ngay. Chỉ có điều, khi có anh ở bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của Lâm Phỉ Thạch sẽ khá hơn rất nhiều. Miễn là không ai bên tai hát 《 Dalaran Băng Ba》thì cậu sẽ không tỉnh giữa chừng đâu.
Giang Bùi Di ngồi yên bên cạnh cậu hơn nửa tiếng, đến khi điện thoại trong túi rung lên. Anh rút ra xem, đôi mắt đen láy vốn luôn điềm tĩnh chợt lóe lên kinh ngạc, thậm chí có phần vui mừng.
Anh lập tức bước ra khỏi văn phòng, đến một góc yên tĩnh rồi bắt máy: "Alo, thầy Lý ạ?"
*Tiểu Giang hả, dạo này không liên lạc được với em. Làm ở Trọng Quang thấy ổn chứ?"
"Dạ, em vẫn ổn." Giang Bùi Di đáp: "Thầy gọi có việc gì không ạ?"
"Ừm, cũng không có gì." Lý Thành cố giữ giọng bình tĩnh: "Gần đây tỉnh không có án lớn gì, thầy cũng coi như nửa về hưu rồi. Mấy hôm nữa thầy tính ghé qua bên em chơi một chuyến."
Giang Bùi Di hơi chần chừ: "… Ở đây hơi hẻo lánh, thầy không cần đi xa thế đâu."
"Không sao, nửa năm rồi chưa gặp nhau mà. Nhân tiện thầy muốn nhìn xem cậu nhóc họ Lâm kia dạo này thế nào, Mã Thính với Quách Thính cũng nhắc tới hai em suốt."
Lý Thành từng là giảng viên gần gũi anh nhất hồi Giang Bùi Di học đại học. Lúc đó, quan hệ hai người rất tốt. Khi ấy Giang còn chưa hoạt động dưới thân phận "Nam Phong", cũng chưa phải đi nằm vùng ở Hắc Thứu. Nhưng sau này…
Giang Bùi Di nghe vậy cũng không từ chối nữa: "Vâng. Khi nào thầy đến thì báo trước cho em một tiếng, em cho người qua đón."
Bên kia đầu dây dường như còn muốn nói gì, nhưng do dự mãi vẫn không mở lời. Hàn huyên thêm vài câu rồi cũng cúp máy.
Tầm bốn giờ chiều, Triệu Sương nhận được tin và vội vàng tới cục cảnh sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!