Chương 47: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Lâm Phỉ Thạch chính thức phát động "Ngày không muốn rời giường".

Mà chuyện này với một cảnh sát mà nói thì khá là hiếm gặp vì nhân viên cơ quan công an quốc gia từ xưa tới nay đều là kiểu người gánh trên vai cảm giác trách nhiệm nặng hơn người thường, như thể mình đang chống trời vậy. Chợp mắt một cái là thấy trời sập tới nơi. Mà giấc mơ của mấy người đó cũng chẳng yên bình, toàn là đang tay không bắt tội phạm ngoài đường. Chừng nào vụ án còn chưa phá được, họ sẽ còn lăn qua lộn lại không ngủ nổi, đó mới là "trạng thái bình thường".

Không rõ Lâm Phỉ Thạch là kiểu người vô tư trời sinh, hay là gan to vô đối.

Bảy giờ sáng trong phòng ngủ, nắng hè đã len qua rèm cửa.

Có giọng nói buồn ngủ vang lên, khàn khàn thấp thấp: "Đợi tôi một chút… Tôi đi với anh tới đội luôn."

Một giọng khác lạnh nhạt đáp: "Vậy thì dậy đi."

Giọng làm nũng tiếp tục: "Ừm… Tôi dậy ngay đây mà…"

Giọng thờ ơ kia chốt hạ: "Cậu ngủ tiếp đi, tôi đi trước."

Lâm Phỉ Thạch vẫn nhắm tịt mắt nằm trong chăn, lầu bầu: "Chờ chút… Tôi dậy liền… năm phút nữa…"

Cái gọi là "năm phút nữa" ấy, hầu như lúc nào cũng thành trễ. Mà nói thật, với tính cách của Giang Bùi Di thì không có rảnh mà chờ:

"Bữa sáng để trên bàn, lát nhớ ăn."

Nhưng cái "tinh linh giường" Lâm Phỉ Thạch lại không buông tha, túm tay Giang Bùi Di, đầu tóc rối bù, nửa mê nửa tỉnh mà bò dậy, vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm: "Tôi dậy rồi mà… anh giúp tôi lấy bộ đồ với, thay đồ xong là đi được…"

Rốt cuộc thay đồ thì cũng lề mề kéo cả nửa ngày, cuối cùng khiến đội trưởng Giang cũng bị liên lụy, hai người cùng trễ bước chân tới đội cảnh sát.

Cả hai vừa đi bộ tới cổng đội điều tra hình sự thì Lâm Phỉ Thạch cũng kịp ăn hết cái sandwich, đến nơi thì coi như tỉnh hẳn.

"Lâm đội sớm ạ! Giang đội cũng chào buổi sáng!"

Giang Bùi Di chỉ hơi gật đầu đáp lễ, lãnh đạm như thường. Lâm Phỉ Thạch thì lại vừa đi vừa mỉm cười chào từng người: "Chào buổi sáng nha, nhớ tôi không?"

"Nhớ chứ, Lâm đội, lưng anh đỡ chưa ạ?"

Lâm Phỉ Thạch mặt mày không biến sắc: "Cảm ơn đã quan tâm, vẫn luôn ổn cả."

Cậu cao gần 1m9, lúc nhìn người thường có thói quen hơi ngẩng cằm, ánh mắt dịu dàng từ sau hàng mi dày rơi xuống, tuy không đến mức kiêu ngạo, nhưng lại càng làm nổi bật sống mũi cao cùng đường viền cằm hoàn hảo những đường nét vốn đã nổi bật lại càng được tôn lên triệt để.

Nếu nói mặt mũi Giang Bùi Di là kiểu đẹp lạnh lùng, thì Lâm Phỉ Thạch lại là kiểu đẹp quyến rũ. Hai người đúng kiểu đại diện cho hai thái cực khác nhau của nhan sắc "đẹp trai tinh xảo".

Người trong đội điều tra hình sự nhìn theo bóng hai người sóng vai đi lên lầu, Kỳ Liên nhịn không được xoa mắt thở dài: "Quả nhiên trai đẹp đều là gay…"

Bên cạnh có một nữ cảnh sát độc thân thở dài buồn bã: "Tụi con gái chúng ta mới có tư cách than câu đó ấy chứ… Ủa mà khoan, Giang đội cũng là… là cái đó hả?"

Kỳ Liên đáp chắc như đinh đóng cột: "Ừ. Rồi, xác nhận luôn."

"Tôi vẫn cảm thấy khả năng buôn bán người có vẻ lớn hơn chút," Lâm Phỉ Thạch nói, lưng vẫn còn đau vì vết thương chưa lành, nên cậu lười biếng tựa vào ghế sofa, ngậm một viên kẹo, chậm rãi nói tiếp: "Trước hết, Nhậm Chí Nghĩa là người đồng tính, chưa chắc đã muốn tiếp xúc với con gái, càng không nói đến chuyện mua vui. Với lại, chỗ này sóng wifi yếu ớt, sóng điện thoại còn chẳng ra hồn, căn bản không có điều kiện lên mạng giải trí.

Vậy nên buổi tối, hai vợ chồng rảnh không có gì làm, thì lại bắt đầu "hoạt động vì sự sinh sôi nảy nở của nhân loại". Có câu: sinh được thì nuôi được. Nói chung là nhà nào cũng ba đứa con trở lên, nhất là ở vùng sâu vùng xa, nuôi cả một bầy trẻ con cũng chẳng phải chuyện lạ."

"Dựa theo thống kê toàn quốc, tình huống buôn bán người nhiều nhất là hai kiểu: một là đưa mấy cô gái trẻ có học ở thành phố lớn về bán cho mấy ông nông dân lấy vợ; hai là bán bọn trẻ ở quê đi nơi khác với giá rẻ. Kiểu thứ hai thì phổ biến hơn nhiều hoặc là bị bắt đi làm lao động chui, hoặc là bị lấy nội tạng, hoặc là bị bán cho mấy kẻ có sở thích quái đản đủ cả."

Mỗi lần nghe Lâm Phỉ Thạch phân tích vụ án với cái giọng dửng dưng như đang kể thời sự, Giang Bùi Di đều cảm thấy khó chịu. Thứ cảm giác ấy như thể cậu hoàn toàn đứng ngoài mọi thứ, lạnh nhạt đến vô cảm rất khác với dáng vẻ dịu dàng hàng ngày.

Giang Bùi Di cau mày: "Nếu đường dây buôn người này đều do Nhậm Chí Nghĩa tự mình xử lý, từ khâu tìm người mua trở đi, thì sẽ không có chuyện cậu ta liên tục được chuyển tiền từ một công ty ven biển. Cậu ta giống như chỉ là người làm thuê thôi, chắc chắn phía sau còn có người lớn hơn, quyền lực hơn."

"Nếu không có gì bất ngờ, thì đây là một dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp," Lâm Phỉ Thạch đáp, "Nhậm Chí Nghĩa chỉ là một mắt xích nhỏ trong cả chuỗi. Ở một nơi như thành phố Trọng Quang, thiếu vài chục hay vài trăm đứa trẻ cũng chẳng mấy ai để ý, thậm chí phụ huynh cũng không báo công an."

"Nếu suy đoán của chúng ta đúng, thì có thể kiểm tra thử: độ tuổi nạn nhân hẳn là trong khoảng từ 16 tới 21. Nhỏ quá thì khó bán, lớn quá thì khó kiểm soát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!