Sáng hôm sau, "em gái Lâm" yếu ớt bệnh tật quả nhiên lại vinh quang nằm bẹp trên giường. Hôm qua cậu vừa chạy vừa nhảy, còn bị nổ tung một trận, cơ thể vốn đã chẳng ra sao lại càng thêm thê thảm.
Giang Bùi Di tối qua ngủ đến giờ cũng không trả lời câu hỏi của cậu, chắc bản thân anh cũng chưa nghĩ xong. Lâm Phỉ Thạch đối với anh thì thích hơn là yêu, chỉ cần được nhìn thấy người này là cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, nên cũng không vội, chẳng nhắc lại nữa.
Lâm Phỉ Thạch lưng còng khom người đứng bên bồn rửa đánh răng, còn Giang Bùi Di đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu, anh không giỏi nấu nướng chỉ biết hấp trứng hoặc nấu sữa trứng, suốt gần một tháng nay, bữa sáng của đội trường Lâm toàn là mấy phần trứng được chế biến lòe loẹt các kiểu như thế.
Lúc này, điện thoại Giang Bùi Di để trên bàn đột nhiên vang lên. Lâm Phỉ Thạch lê thân thể không tiện lại gần, liếc mắt nhìn một cái, người gọi đến là "Pháp Y Thu tỷ tỷ".
Chị Thu là pháp y kỳ cựu ở cục, không nói đến thái độ làm việc, nhưng từng giải phẫu qua vô số thi thể, tay nghề đương nhiên đã thành thạo, năng lực làm việc cũng đáng tin.
Lâm Phỉ Thạch lớn tiếng gọi: "Giang Giang, chị Thu gọi!"
Giang Bùi Di đáp từ trong bếp: "Cậu nghe đi."
Lâm Phỉ Thạch dựa vào tường lết đến phòng bếp, bấm nút mở loa ngoài.
Từ điện thoại truyền ra giọng một người phụ nữ trung niên: "Đội phó Giang, hôm qua anh bảo tôi kiểm tra riêng mật độ γ
-hydroxyl butyric trong cơ thể người chết, kết quả vừa ra rồi, đúng là vượt ngưỡng nghiêm trọng, hoàn toàn đạt đến mức gây tử vong. Tôi nghĩ nguyên nhân tử vong thật sự chính là chất này!"
Giang Bùi Di bình tĩnh đáp: "Tôi biết rồi."
"Đội phó Giang còn gì muốn dặn nữa không?"
"Không có."
Lâm Phỉ Thạch tiện miệng chen vào một câu: "Chị Thu, tạm biệt nhé!"
Đầu bên kia yên lặng một nhịp kỳ lạ, sau đó mới cúp máy.
—— Lúc này, hai người trong cuộc vẫn chưa biết, ngay sau cuộc gọi này, tin tức "Đội trường Lâm và Đội phó Giang sống chung" sắp như lửa cháy lan đồng, nhanh đến mức không ai kịp bịt tai, truyền khắp lỗ tai từng đồng chí trong cục cảnh sát, khiến quần chúng hóng hớt được dịp gặt bội dưa.
Lâm Phỉ Thạch dựa lưng vào khung cửa, giọng bệnh tật mà tò mò hỏi: "Khi nào anh bảo chị Thu kiểm tra cái này vậy?"
Giang Bùi Di rót sữa vào ly: "Hôm qua nhắn tin."
"Nếu tôi đoán đúng thì Nhậm Chí Nghĩa không chết vì vết thương ngoài. Như vậy tức là có uẩn khúc. γ
-hydroxyl butyric là một chất bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu cơ thể hấp thụ vượt ngưỡng sẽ gây hôn mê, thậm chí là tử vong."
Lâm Phỉ Thạch hơi khó hiểu: "Nhưng mà, nếu là trúng độc chết, tại sao lần đầu khám nghiệm không phát hiện ra?"
"Y
-hydroxyl butyric đúng là chất có thể gây tử vong," Giang Bùi Di bình thản giải thích, "Nhưng vì cơ thể người vốn dĩ cũng có một chút loại hóa chất này, nên rất dễ làm sai lệch kết quả kiểm tra. Nếu không làm kiểm định mật độ chuyên sâu thì hoàn toàn không thể phát hiện. Trước đây nhiều hung thủ cũng lợi dụng kẽ hở này để che giấu nguyên nhân tử vong thực sự của nạn nhân."
Lâm Phỉ Thạch cảm thán: "Anh biết nhiều thật đấy!"
"Cậu không phải là chuyên gia phân tích tâm lý ở khoa kỹ thuật Tỉnh sao?" Giang Bùi Di liếc cậu một cái, "Cái này mà cũng không biết?"
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không thấy mất mặt, đáp luôn: "Mỗi ngành có một chuyên môn riêng mà. Lúc trước tôi học là tâm lý tội phạm, chuyên làm phác họa tâm lý cho tội phạm, thiên về lý luận học thuật hơn."
—— Đây là lần thứ hai Giang Bùi Di cảm thấy quá khứ của Lâm Phỉ Thạch e là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh hơi ngừng tay lại, nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi nói: "Theo tôi biết, nghiên cứu tâm lý tội phạm đòi hỏi phải tiếp xúc gần, phân tích động cơ hành vi, thậm chí phải làm việc với rất nhiều tội phạm nguy hiểm. Không ngờ cậu lại có kiến thức rộng đến thế."
Lâm Phỉ Thạch chớp chớp mắt, tùy cơ ứng biến: "Anh biết tôi làm bên văn phòng, mấy chuyện giao tiếp với tội phạm cũng không nhiều. Chắc là tôi có thiên phú đặc biệt ở mảng này thôi."
Giang Bùi Di ánh mắt sắc như đèn pha nhìn chằm chằm cậu một lát, khiến Lâm Phỉ Thạch như bị kim châm sau lưng, rồi mới dời mắt đi: "Ăn sáng đi đã. Lát nữa tôi đi thẳng sang Vân Cẩm gặp Triệu Đình. Cậu cứ ở nhà, đừng chạy loạn."
Lâm Phỉ Thạch uống một ngụm sữa tươi "đặc chế tình yêu" từ Giang đội, hỏi một cách lơ đãng: "Anh thấy Triệu Đình có khả năng là hung thủ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!