Giang Bùi Di còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Lâm Phỉ Thạch thì viện binh mà cậu gọi tới rốt cuộc lại đúng kiểu "sớm không tới, muộn không tới, cứ phải nhằm ngay lúc này mà đến", đám người đội Lão Tiêu đến chậm trễ, ăn nguyên một bụng khói xe bốc lên vì nổ mạnh, mặt mũi đen nhẻm vội vội vàng vàng lao tới: "Đội trường Lâm! Đội phó Giang! Bọn tôi vừa từ đằng xa đã nghe thấy động tĩnh, đoán chắc là hai người ở đây, có chuyện gì vậy?
Côn Ngữ chạy rồi sao?"
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy như mình lại bị nứt xương thêm lần nữa, toàn thân đau nhức rã rời, một cánh tay vắt trên vai Giang Bùi Di, thở hổn hển yếu ớt nói: "Đội phó Giang…"
"Côn Ngữ đi rồi." Giang Bùi Di chống tay đỡ vai Lâm Phỉ Thạch, đơn giản nói với mấy người kia: "Bây giờ không sao nữa, các cậu về đi."
Một cảnh sát đeo kính bên cạnh lo lắng hỏi: "Đội trường Lâm bị sao thế?"
"Mấy hôm trước bị thương vẫn chưa khỏi, tôi đưa cậu ấy về trước, tạm biệt." Giang Bùi Di gật đầu với họ một cái, không nói thêm gì, đỡ Lâm Phỉ Thạch quay về khu chung cư.
"Đã bảo cậu đừng đi theo rồi." Trên đường, Giang Bùi Di mặt mày u ám, giọng thấp trách mắng, "Trong lòng không biết bản thân yếu ớt đến mức nào à?"
"Tại lo cho anh đấy." Lâm Phỉ Thạch hừ một tiếng từ trong mũi, giọng điệu cực kỳ ngang ngạnh, kiểu biết sai nhưng không hối lỗi: "Ngủ một giấc, mai tỉnh lại là khỏe thôi."
Giang Bùi Di lạnh giọng: "Ngày mai khỏi cần ra khỏi nhà."
"… Biết rồi."
Về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch lảo đảo nằm vật xuống giường, thả lỏng tứ chi, lúc này mới thấy cơ thể đỡ hơn đôi chút. Giang Bùi Di vào bếp, nấu cho cậu một chén trứng cá hấp trứng, dùng muỗng nhỏ múc cho ăn.
Lâm Phỉ Thạch nửa nằm tựa vào đầu giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, càng thấy nhà Giang Bùi Di quá thiếu an toàn, lo lắng nói: "Côn Ngữ cứ thế mà phá khoá xông thẳng vào nhà anh, tùy tiện như thế thì an toàn của anh chẳng có tí đảm bảo nào."
Giang Bùi Di bình thản đáp: "Tránh thế nào được? Chẳng lẽ huy động cả đám người túc trực ở nhà tôi mỗi ngày à? Không cần đâu, hắn muốn tới thì cứ tới, đến lúc đó tôi sẽ cho hắn không thể quay về."
Nói xong lại khẽ cười tự giễu: "Bị đám buôn m* t** theo dõi thì đều như vậy, không chết không dừng. Trước đây có biết bao nhiêu đồng nghiệp bị liên lụy, người nhà cũng mất mạng theo. Làm nằm vùng như bọn tôi, cái giá phải trả là như thế, năm đó cha mẹ tôi bị trả thù, tôi với em gái suýt chút nữa chết dưới họng súng bọn nó, may mà mạng lớn mới còn sống được tới giờ."
Lâm Phỉ Thạch nghe anh chủ động nhắc đến chuyện cũ, không nhịn được hỏi khẽ: "Anhvới em gái… bao lâu rồi không gặp nhau?"
"Trước đây rất nhiều năm rồi," Giang Bùi Di trầm giọng đáp, "Thời gian tôi nằm vùng trong tổ Hắc Thứu, bọn tôi cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Về sau nhiệm vụ kết thúc, tôi bị thương hôn mê, tỉnh lại thì lén đưa con bé vào bệnh viện, rồi giấu tên sống với nó một thời gian."
Giang Bùi Di ngừng lại một chút, thở ra: "Nó thậm chí còn chẳng mang họ Giang. Tôi không dám để ai biết nó tồn tại."
Đó là số phận của một kẻ nằm vùng không thể tự làm chủ. Rất nhiều khi tuyển chọn người nằm vùng, cấp trên sẽ ưu tiên chọn con cái liệt sĩ, người không người thân, vì cho dù bị trả thù thì cũng không ảnh hưởng đến người khác. Có như vậy mới dám đánh cược không cần đường lui.
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn anh: "Anh thấy đáng giá sao?"
"Nếu chỉ hy sinh một mình tôi, tôi thấy đáng giá." Giang Bùi Di khẽ nuốt một cái, giọng khàn đặc, "Nhưng tôi thật sự không muốn thấy ai bị liên luỵ vì tôi nữa. Côn Ngữ nói không sai, tôi không sợ hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì đối phó mình… nhưng tôi sợ hắn làm tổn thương những người bên cạnh tôi."
Lâm Phỉ Thạch khẽ xoa đầu anh: "Giang đội, chuyện này đâu phải lỗi của anh."
Ngừng một chút, cậu lại hỏi khẽ: "Nãy Côn Ngữ nói gì có thể kể tôi nghe không?"
Giang Bùi Di im lặng một lúc lâu, như không biết nên mở lời từ đâu. Cuối cùng rũ mi xuống, chậm rãi nói: "Hắn nói về lần đầu tiên tôi giết người."
Lâm Phỉ Thạch có cảm giác đây là một câu chuyện rất dài. Vừa ăn trứng cá hấp trứng, vừa lặng lẽ lắng nghe.
"Đó là chuyện rất nhiều năm trước, cũng là lần đầu tiên thân phận tôi suýt bị lộ. Khi ấy tổ Hắc Thứu có một lần đối thoại với một ông trùm m* t** lớn ở tỉnh C, chốt lại một vụ giao dịch trị giá hàng trăm triệu."
"Một vụ trăm triệu, ngay cả bây giờ cũng là con số rất lớn. Nhưng với một kẻ nằm vùng như đi trên băng mỏng, không phải lần nào cũng có cơ hội gửi tin về cấp trên. Một khi hành động thất bại thì nguy cơ bị lộ cực cao, mọi thứ đều phải cân nhắc kỹ càng."
"Lúc ấy trong số người biết chuyện này có bốn người thuộc cấp cao, dù giao dịch có bị phá cũng không thể xác định được là ai tuồn tin. Tôi rất chắc Côn Ngữ sẽ không nghi ngờ đến mình, nên đã quyết định đưa tình báo ra ngoài."
Với thông tin tình báo cực chuẩn do Nam Phong cung cấp, phía C tỉnh đã hành động, bắt người, bắt tang vật, thắng lớn nhưng bên Giang Bùi Di thì lại ngay lập tức rơi vào nguy hiểm…
Vừa mất thân tín lại tổn thất lực lượng, Côn Ngữ cùng mấy vị nguyên lão của Hắc Thứu tức giận ngay tại chỗ, lệnh truy xét toàn bộ dấu vết để lại. Nhưng cho dù họ có đào ba tấc đất, thì từ trên người bốn người bị tình nghi kia, cũng không moi ra được chút sơ hở nào đáng để nghi ngờ.
Giang Bùi Di lúc đó cứ ngỡ chuyện này đến đây là xong, dọa người một trận nhưng không thật sự nguy hiểm gì. Nhưng anh không ngờ rằng, sau một tuần trôi qua, thứ gọi là "sàng lọc" mới thực sự bắt đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!