Lâm đội nhà mình bị nhốt ở nhà suốt, nghẹn đến độ sắp hóa nấm mốc luôn, hôm nay đột nhiên vùng lên phản kháng, muốn đòi lại quyền tự do cá nhân nhưng Giang Bùi Di lại lạnh tanh nhìn cậu chằm chằm.
"Tôi khoẻ hơn nhiều rồi mà! Thật đó!" Giọng Lâm Phỉ Thạch càng nói càng nhỏ khi đối diện với ánh mắt trầm mặc kia, "Tôi sẽ không chạy lung tung đâu, chỉ ở văn phòng ngồi bên anh thôi, cam đoan ngoan ngoãn, không náo loạn..."
"Không bàn cãi gì hết," Giọng Giang Bùi Di nghe như đóng dấu niêm phong luôn, "Bác sĩ nói ít nhất phải nằm im nghỉ một tháng. Giờ chưa được bốn tuần mà hôm nay cậu đã lượn khắp nơi, ngày mai mà vết nứt xương lại bung ra thì biết làm sao."
"Nhưng tôi đâu có..." Nhìn thấy thái độ của Giang Bùi Di cứng rắn vậy, Lâm Phỉ Thạch cũng hết cách, đành phải xài lại chiêu quen thuộc, chính là làm nũng và chơi xấu. Cậu nghiêng người, ghé sát vào, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Giang đội à, ở nhà buồn phát điên luôn rồi tôi chỉ muốn ở bên anh thôi mà. Không có anh, tôi thấy như thiếu dưỡng khí luôn á."
Giang Bùi Di: "..."
Thật ra Giang Bùi Di vốn không chịu nổi mấy chiêu dẻo mỏ hay nũng nịu kiểu này, thậm chí còn thấy nó hơi trẻ con và nhảm nhí. Nhưng Lâm Phỉ Thạch mở miệng một cái là mấy lời ngọt như đường rót thẳng vào lòng người, khiến người ta khó mà từ chối được. Không ngờ đến một ngày, ông chú nghiêm túc như phó đội Giang cũng phải dính "mỹ nhân kế".
Trầm mặc một lát, anh rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, thở ra một hơi: "Đừng đi lung tung là được."
Lâm Phỉ Thạch lập tức gật đầu cái rụp: "Biết rồi!"
Giang Bùi Di thuận miệng hỏi: "Giữa trưa muốn ăn gì?"
Không cần suy nghĩ, Lâm Phỉ Thạch đáp ngay: "Bánh tart trứng với kem!"
Giang Bùi Di hơi nhíu mày: "Cậu ăn toàn đồ vớ vẩn thiếu chất thế."
Lâm Phỉ Thạch lí nhí phản bác: "Tôi không ăn suốt đâu, thỉnh thoảng mới ăn một lần mà..."
Ở thành phố Trọng Quang không có mấy chỗ như KFC hay McDonald's để mua mấy món đó. Giang Bùi Di chọn tiệm bánh gần đấy có tiếng nhất, mua cho cậu mấy món như bánh tart trứng, mille crepe xoài và cả kem nữa.
Lâm Phỉ Thạch thừa dịp cũng đặt luôn cho Giang Bùi Di phần canh cà chua trứng, với một phần súp lơ hầm gà nấm cái cặp đôi kỳ cục này rõ ràng tự tay nấu cơm được mà nhất định cứ phải đặt đồ ăn cho nhau như thể chơi trò tình thú ẩn hình.
Ban đầu Giang Bùi Di không định ăn cơm hộp, tính lên căng
-tin ăn qua loa cho xong, nhưng thấy Lâm Phỉ Thạch đã mua, anh cũng ngồi luôn lại ăn cùng cậu trong văn phòng.
Lúc Kỳ Liên mở cửa bước vào thì vừa hay thấy hai vị lãnh đạo của mình đang ngồi ăn đối diện nhau, đầu đối đầu, cảnh tượng không khác gì trong phim ngôn tình. Lại thêm việc hắn biết xu hướng giới tính của Lâm đội thế là nhìn kiểu gì cũng thấy có gì đó "không bình thường".
Nhưng dĩ nhiên không dám hỏi thẳng, Kỳ Liên chỉ đành giương cặp mắt bát quái đánh giá hai người, miệng thì nghiêm túc báo cáo: "Báo cáo hai đội trưởng, tôi đã liên hệ với Triệu Sương, anh ấy bảo tầm hai giờ chiều sẽ đến trụ sở nhận điều tra."
"Cực khổ rồi." Lâm Phỉ Thạch tiện tay chia cho hắn một cái bánh tart trứng, "Cái này Giang đội mua đấy, ăn thử đi."
"Thôi thôi thôi!" Kỳ Liên vội xua tay, trưng ra vẻ chính trực tuyệt đối: "Giang đội mua cho anh, tôi không dám đụng đâu, ha... ha ha..."
Lâm Phỉ Thạch: "..."
Giang Bùi Di: "..."
Giang Bùi Di cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, đi WC chút."
Chờ anh rời khỏi, Kỳ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lén lút ghé sát lại bên Lâm Phỉ Thạch, thì thầm với giọng đầy ẩn ý:
"Lâm đội, anh với Giang đội... là kiểu quan hệ đó hả?"
Lâm Phỉ Thạch sửng sốt: "Không mà."
"Ờm... Thì..." Kỳ Liên gãi đầu, nói vòng vo: "Trong Cục người ta đồn là hai người khá... thân thiết ấy."
Lâm Phỉ Thạch cười cười, tiện miệng đùa: "Cặp đôi tương thân?"
Nói rồi lại hơi tiếc nuối mà thở dài: "Giang đội tụi em đúng là người tốt thật. Nhưng ảnh từng bảo không muốn yêu đương, mà cũng không chắc ảnh sẽ để mắt tới tôi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!