Chương 41: (Vô Đề)

Lời vừa dứt, trong phòng hai người còn lại đều sững sờ, không hiểu sao chỉ trong chưa đến ba phút ngắn ngủi, nhìn vài tấm ảnh hiện trường mà Giang Bùi Di đã móc ra được manh mối.

Lâm Phỉ Thạch phản ứng rất nhanh, vừa chăm chú vừa khiêm tốn hỏi: "Vì sao vậy?"

Giang Bùi Di liếc cậu một cái: "Cậu học qua phân tích hình thái vết máu chưa?"

Lâm Phỉ Thạch thành thật gật đầu: "Có nghe qua một chút, nhưng không hiểu rõ lắm."

"Một người sau khi bị đâm, trong quá trình di chuyển sẽ để lại nhiều kiểu dấu máu: nhỏ giọt, bị chùi đi, vết máu kéo lê..." Giang Bùi Di dàn tất cả ảnh chụp ra bàn, từng vệt máu đỏ lòm như đâm thẳng vào mắt. Anh lạnh nhạt giải thích, "Nếu đây là tất cả ảnh khám nghiệm, thì hiện trường rõ ràng đang thiếu một loại dấu vết quan trọng nhất chính là máu phun tung toé."

Giang Bùi Di nói tới đây thì Kỳ Liên như nghẹn họng, trợn tròn mắt nhìn anh thao thao bất tuyệt tiếp tục: "Máu phun tung toé là do động mạch bị rách, máu dưới áp lực huyết áp phun thẳng ra ngoài. Hình dạng, khoảng cách, tần suất phun đều do huyết áp quyết định."

"Nói đơn giản, chỉ cần động mạch vỡ và còn huyết áp, hiện trường chắc chắn sẽ có máu bắn tung toé."

"Cánh tay Nhậm Chí Nghĩa bị rạch trúng động mạch chủ, nhưng trên đường từ phòng ngủ ra đến phòng khách lại không hề có dấu vết máu phun tung toé rõ ràng. Trừ khi có người cố ý lau sạch, nếu không thì nghĩa là lúc bị rạch hắn đã mất huyết áp rồi."

Giang Bùi Di chốt lại:

"Nói cách khác, có khả năng là sau khi chết, mới bị người ta lấy máu."

Nghe xong đoạn phân tích rõ ràng mạch lạc này, Kỳ Liên lạnh sống lưng một cái, mồ hôi túa ra đầy lưng, nổi hết da gà.

-- nếu Nhậm Chí Nghĩa chết trước khi bò tới cửa, vậy ai kéo thi thể hắn từ phòng ngủ ra phòng khách? Hắn chết ở đâu? Hung thủ dựng hiện trường giả để làm gì?

Lâm Phỉ Thạch thì lại chẳng mấy ngạc nhiên, bình thản nói: "Tôi đoán hung thủ lúc đó không ngờ chi cục Vân Cẩm lại chuyển vụ này lên thành phố. Cũng không nghĩ đến cái mẹo nhỏ ngụy tạo này lại bị Giang phó chúng ta bóc trần dễ như trở bàn tay."

Giang Bùi Di không biểu cảm thu hết ảnh lại, Lâm Phỉ Thạch đứng cạnh, nghe thấy anh khẽ lẩm bẩm: "Cái đám phế vật chi cục Vân Cẩm, cả một tuần trời mà đến cái manh mối này cũng không nhìn ra."

Lâm Phỉ Thạch: "..."

Đội trưởng nổi danh xui xẻo của thành phố Trọng Quang cảm thấy đầu gối bỗng dưng đau nhói.

Kỳ Liên bối rối hỏi: "Nhưng, nhưng tại sao hắn phải làm thế? Ý tôi là, vậy cái chữ 'đi' kia cũng là hung thủ cố tình để lại sao? Muốn đánh lạc hướng điều tra à?"

"Chữ đó chắc chắn có liên quan đến cả hung thủ lẫn Nhậm Chí Nghĩa. Một manh mối chưa rõ thôi," Giang Bùi Di nói. "Tạm thời chưa thể kết luận gì chắc chắn. Nhậm Chí Nghĩa còn người thân nào sống cùng không?"

"Không. Hắn là người từ nơi khác tới, cha mẹ đều không ở bản địa, một mình lặn lội đến đây làm việc." Kỳ Liên báo cáo lại.

"Lặn lội đến Trọng Quang để làm việc á?" Lâm Phỉ Thạch không nhịn được cảm thán: "Phải chán sống đến mức nào mới chọn chỗ này dựng nghiệp chứ..."

Câu đó không hề mang ý mỉa mai. Trọng Quang nổi tiếng là nơi "người bình thường không gánh nổi". Ai dám tới đây khởi nghiệp, không thần tiên thì cũng là thần kinh, chẳng mấy ai không tán gia bại sản. Chỉ có thứ gọi là "ngành tội phạm" ở đây là phồn vinh mà thôi.

"Thực ra Nhậm Chí Nghĩa cũng không phải người gì tốt đẹp. Hàng xóm nói hắn nóng nảy, hay kiếm chuyện, nửa đêm không ngủ, đập bát chửi bới om sòm, hở tí là gây gổ đánh nhau." Kỳ Liên chợt nhớ ra gì đó, mặt mũi cổ quái nói thêm, "À, còn nghe nói hắn là... đồng tính. Từng dẫn không ít nam sinh nhỏ về nhà."

Giang Bùi Di không va chạm nhiều với chuyện đồng tính, nên vừa nghe xong liền vô thức liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch.

Lâm Phỉ Thạch hơi cong đuôi mắt, lộ ra một chút khí chất nho nhã pha nét bất cần, mỉm cười nói: "Đừng nhìn tôi. Bọn tôi đồng tính cũng không phải ai cũng như vậy đâu."

Câu này có ẩn ý. Kỳ Liên bên cạnh lập tức trợn tròn mắt: "Lâm... Lâm đội?! Cậu cũng là......?"

Lâm Phỉ Thạch mỉm cười điềm đạm: "Đúng thế. Sao? Chỉ vì tôi thích nam giới mà cậu thấy không ưa nổi tôi à?"

"Sao có thể chứ?" Kỳ Liên ban đầu phản ứng như bản năng phủ nhận, nhưng sau đó lại xoay ngoắt 180 độ, cười nịnh nọt: "Nam thần thả rắm cũng là cầu vồng sắc* đó!"

Giang Bùi Di vốn chẳng mấy để tâm đến kiểu suy nghĩ logic của hội mê trai đẹp, trong mắt anh thì con người ai cũng giống nhau, đều "một cái mũi một cái miệng" như nhau. Anh cũng chẳng buồn bắt bẻ hai người kia, chỉ yên lặng ngồi xuống ghế, bắt đầu lật hồ sơ do chi cục Vân Cẩm trình lên từ đầu tới cuối.

Vụ án kiểu này, một khi đã qua tay phân cục điều tra rồi được chuyển lên thị cục, thường đều đã lỡ mất "thời điểm vàng phá án". Nhậm Chí Nghĩa chết cách đây năm ngày, nhiều manh mối ban đầu lẽ ra phải thu thập ngay thì giờ đã mất sạch. Dụng cụ khám nghiệm hiện trường cũng lỗi thời cũ kỹ, công tác điều tra thì càng lúc càng khó khăn hơn.

Tổng kết lại nỗ lực năm ngày của chi cục Vân Cẩm, ngoài việc xác định danh tính người chết và hiện trường sơ bộ ra thì chẳng còn gì!. Thi thể Nhậm Chí Nghĩa bị bỏ trong một cái túi đen, ném ở bờ hồ Tĩnh Giang. Sáng sớm có người đi câu cá, thấy gần đó có vật thể màu đen trôi nổi, lại nghe mùi máu tanh nồng nặc, sợ tới mức gan muốn nổ tung, lập tức báo cảnh sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!